Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Ứng phong mà giải (18)


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ứng Chiếu xem hết tin nhắn trong nhóm, dời mắt từ trên màn hình điện thoại về phía người bên cạnh.

Chuyện này...

Là do cô làm sao?

Ứng Chiếu nghĩ như vậy cũng rất dễ hiểu.

Hôm qua vừa xảy ra một chuyện như vậy, hôm nay Dịch Lê đã bị đuổi việc vì lý do này.

Hắn không nghĩ đến cô cũng khó.

Ứng Chiếu phát hiện mình rất không hiểu vị chủ nhà của mình.

Hắn chỉ biết cô là chủ cho thuê chung cư, nhưng trừ chuyện này, thì những tin tức khác hắn hoàn toàn không biết.

Nhưng nhìn từ những đồ đạc của bé con, chỉ sợ cô còn giàu có hơn mình nghĩ nhiều.

Kết hợp những chuyện đó lại, nếu như chuyện này là do cô đứng sau lưng làm ra, thì hình như cũng không kỳ quái.

Ứng Chiếu cúi đầu lướt lướt màn hình điện thoại, tin nhắn bên trong nhảy rất nhanh.

Hắn không có tâm tư đọc, đang cân nhắc xem nên hỏi cô thế nào, chuyện này có liên quan gì đến cô không, nhưng trong lúc nhất thời không biết làm sao để mở miệng.

Ứng Chiếu chần chờ một hồi như vậy, trực tiếp chần chờ đến nhà.

Sơ Tranh ôm oắt con thả trên thảm, đóng rào chắn lại, cực kỳ giống nhốt thú cưng.

Ứng Chiếu đứng ở cửa ra vào không vào: "Anh đưa hành lý về trước."

Sơ Tranh: "Anh không ở chỗ em à?"

Ứng Chiếu suýt bị nghẹn, vành tai đỏ bừng: "Như vậy quá nhanh rồi, chúng ta cứ từ từ thôi."

Sơ Tranh rất thất vọng, lãnh đạm "A" một tiếng.

Ứng Chiếu vội vàng đưa hành lý về nhà mình, tốc độ đó giống như sợ Sơ Tranh sẽ cưỡng ép giam giữ hắn lại vậy.

Ứng Chiếu vừa mở cửa, bỏ vali hành lý vào, thì nhận được điện thoại của Dịch Lê.

"Ứng Chiếu, chúng ta nói chuyện."

"Dịch tổng... Cô muốn nói chuyện gì?"

Dịch Lê cũng không quanh co lòng vòng: "Chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?"

Ứng Chiếu hơi trầm mặc: "Dịch tổng nói chuyện nào?" Hắn còn chưa chắc chắn có phải do Sơ Tranh làm không.

Dịch Lê cười lạnh: "Cậu không biết tôi nói chuyện nào? Bây giờ tôi cũng đã bị công ty đuổi việc rồi, cậu dám nói chuyện này không liên quan gì đến cậu à?"

Ứng Chiếu phủ nhận: "Dịch tổng, tôi cũng không biết rõ chuyện này."

Dịch Lê hít sâu một hơi: "Là tôi xem thường cậu, cũng xem thường người theo đuổi cậu."

Dịch Lê nói xong ngừng một chút, vẫn nhịn cơn tức này xuống: "Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của cô ta không?"

Bây giờ không phải là lúc cô ta nên mạnh miệng.

Phải nghĩ cách hạ mức tổn thất xuống đến thấp nhất.

"Dịch tổng, chuyện này là do công ty quyết định, cô tìm chúng tôi cũng không có tác dụng gì đâu."

Ứng Chiếu không biết có phải Dịch Lê có được tin tức gì, nên mới chắc chắn là có liên quan đến Sơ Tranh như vậy không.

Dịch Lê: "Hãy nể tình lúc cậu vào công ty, cũng coi như tôi đã chiếu cố cậu, cậu giúp tôi chuyện này đi."

Ứng Chiếu từ chối Dịch Lê: "Xin lỗi, tôi không thể cho cô."

Trước tiên mặc kệ chuyện này có phải do cô làm không, Ứng Chiếu cũng cảm thấy không thể nói cho Dịch Lê biết.

Rõ ràng Dịch Lê hơi gấp gáp, dùng ngôn từ tốt đẹp thỉnh cầu hắn.

Thái độ của Ứng Chiếu cũng rất kiên quyết, sau khi từ chối Dịch Lê thì cúp điện thoại luôn.

Chuyện trước đó Dịch Lê muốn làm, Ứng Chiếu cũng không cảm thấy cô ta đáng được tha thứ.

Nếu như không có chuyện này, thì bây giờ hắn phải đối mặt với những gì?

Dưới sự chỉ đạo và nhằm vào của Dịch Lê mà bị cô lập?

Ứng Chiếu nhìn chằm chằm điện thoại di động, đầu ngón tay ấn trên số điện thoại của Dịch Lê, kéo vào sổ đen.

Kéo đen xong, Ứng Chiếu kéo khóe miệng xuống, nghĩ thầm có đôi khi hắn cũng rất máu lạnh.

-

Suy cho cùng gia đình Dịch Lê cũng có mấy phần mặt mũi, không biết xin được số điện thoại của Sơ Tranh từ ai.

Dịch Lê gọi điện thoại cho Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc còn chưa nói được một câu, thì đã bị cúp máy.

Ý của Sơ Tranh rất rõ ràng, không muốn nghe cô ta nói nhảm.

Dịch Lê tức giận đến mức suýt thì đập điện thoại.

"Cô ta nói thế nào?" Người nhà Dịch Lê ân cần hỏi.

Dịch Lê đen trầm cả mặt, gần như gạt ra mấy chữ từ trong hàm răng: "Bảo con đừng tiếp tục gọi điện thoại quấy rối cô ta nữa."

"Rốt cuộc sao con lại đắc tội với cô ta!"

Dịch Lê không dám nói cụ thể mọi chuyện với cha mẹ, dù sao chuyện đó cũng không danh giá gì cho cam.

Bây giờ bị chất vấn, cũng chỉ có thể không nói một lời.

Người nhà họ Dịch vừa giận vừa vội: "Con bị công ty đuổi việc, còn lấy loại lý do không thể hiểu nổi ấy, sau này còn lăn lộn trong vòng thế nào được nữa?"

"Lúc trước cha đã nói với con rồi, đừng đắc tội với người ta, nghiêm túc làm việc..."

Tâm tình Dịch Lê vốn đã không tốt, còn bị dạy bảo, tâm tình càng không tốt hơn.

"Được rồi được rồi, con cũng rất buồn mà?"

"Tôi thấy bình thường bà quá nuông chiều nó,
làm cho nó không biết trời cao đất rộng."

"Ôi, ông nói chuyện này để làm gì, bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải quyết vấn đề này."

"Giải quyết thế nào? Làm sao mà giải quyết được? Cái mặt mo này của tôi cũng mất hết rồi!!"

Thấy cha mẹ sắp cãi vã, Dịch Lê thật sự nghe không vào, trở về phòng của mình.

Chuyện này của Dịch Lê rất nhanh đã truyền ra, lời đồn vĩnh viễn không thể bớt thêm mắm thêm muối, chưa truyền được một lượt thì đã biến đổi hương vị rồi.

Cuối cùng sẽ biến thành kiểu gì, Dịch Lê cũng không thể dự báo được.

Nhưng sau đó cô ta gửi đơn xin việc đi, không một công ty nào đồng ý thu nhận.

Cuối cùng vẫn là ông Dịch kéo mặt mo tìm cho cô ta một công việc.

Mới vào thì còn tốt, cô ta cũng muốn nhanh chóng làm ra thành tích, đứng lên một lần nữa.

Nhưng rất nhanh sự kiện kia lại truyền ra trong công ty, đều nói cô ta quấy rối nhân viên ở công ty cũ, nên mới bị đuổi...

Dẫn đến ánh mắt người trong công ty nhìn cô ta cực kỳ cổ quái, đồng nghiệp bình thường khá thân thiết cũng dần dần xa lánh cô ta.

Trong lòng Dịch Lê tất nhiên rất hối hận.

Nếu cô ta sớm biết bên cạnh Ứng Chiếu có người lợi hại như vậy, thì cô ta trêu chọc vào làm gì.

Lúc trước cũng là nhìn trúng Ứng Chiếu không có bối cảnh gì, cho là rất dễ điều khiển.

Trong cảm xúc hối hận tất nhiên còn xen lẫn oán hận.

-

Chuyện này đối với Sơ Tranh chỉ là việc nhỏ xen giữa, căn bản không để trong lòng.

Ứng Chiếu ngược lại rất muốn hỏi Sơ Tranh, nhưng sau đó có lần nghe thấy Sơ Tranh tự nói lảm nhảm trong lòng, hắn đã biết tất cả mọi chuyện.

Ứng Chiếu phát hiện khi Sơ Tranh yên tĩnh, thì cũng không phải thật sự yên tĩnh.

Cô toàn nghĩ những chuyện gì gì không ấy, mạch não ấy người bình thường hoàn toàn không thể theo kịp.

Ứng Chiếu cũng không biết chuyện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của cô rốt cuộc là tốt hay là xấu.

"Giúp em dọn dẹp phòng đi."

Vất vả lắm Ứng Chiếu mới có một ngày nghỉ, còn bị Sơ Tranh sai làm việc nhà.

Ứng Chiếu chịu đựng mệt nhọc đi dọn phòng: "Em cần dọn chỗ nào?"

"Toàn bộ, quét dọn hết một lần đi."

Ứng Chiếu hơi trầm mặc: "Chủ nhà tiểu thư, anh đắc tội với em ở đâu sao?"

Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa chuyển kênh truyền hình, thuận miệng nói: "Không có."

Ứng Chiếu: "Vậy em giày vò anh làm gì?"

Sơ Tranh: "Em giày vò anh chỗ nào?"

[ Muốn giày vò cũng không phải giày vò như thế nha, chắc chắn là... ]

Ứng Chiếu rất muốn đè ý nghĩ của Sơ Tranh lại, nhưng đáng tiếc hắn đè không được, nghe đầy một tai những lời không thích hợp với thiếu nhi.

Ứng Chiếu mặt đỏ tới mang tai, vội vàng đi quét dọn gian phòng.

Chỗ Sơ Tranh mỗi tuần đều có dì giúp việc tới quét dọn, đều rất sạch sẽ, Ứng Chiếu thật sự nghĩ mãi mà không rõ mình chọc tới cô ở đâu rồi.

Hắn không biết, cũng không dám hỏi.

Sơ Tranh xách oắt con còn đang bám lấy cô về trong rào chắn, nhìn oắt con mếu máo bên cạnh rào chắn, dư quang vẫn quét về phía Ứng Chiếu.

Sơ Tranh bảo Ứng Chiếu quét dọn gian phòng, chỉ vì muốn hắn sờ hết tất cả đồ đạc trong phòng cô một lần.

Xem cái nào là đạo cụ có thể thu thập tư liệu.

Dù sao... Đồ chơi nhỏ của nguyên chủ rất nhiều.

Cô thật sự không biết là cái nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện