Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cũng may phạm vi chỉ lớn từng ấy, Ứng Chiếu quét dọn được một nửa, Sơ Tranh đã nghe thấy tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà...
Vì sao lại là kẹp tóc của con gái?
Hồng hồng xinh xinh, khảm nạm kim cương vỡ, nhìn từ góc độ của con gái thì quả thật rất đẹp.
Nhưng bảo một người đàn ông đeo cái này thì khó mà nói thành lời được.
"Chủ nhà tiểu thư, em còn giữ nhiều thư tình vậy à?" Ứng Chiếu đi từ bên kia tới, trong tay cầm mấy lá thư nhìn có vẻ đã nhiều năm rồi.
Ứng Chiếu không mở ra, nhưng hắn cũng từng trải qua thời học sinh.
Vừa nhìn phong thư là có thể đoán được bên trong là gì.
Sơ Tranh: "..."
Đó không phải của ta.
"Còn là cấp 3..." Ứng Chiếu trông thấy trên từng phong thư có tên và tuổi tác: "Chủ nhà tiểu thư còn rất nhớ tình bạn cũ nha."
Sơ Tranh: "Không vui?"
Đó là đồ của nguyên chủ, cô cũng không thể vứt đi mà?
Hơn nữa lỡ như phát rồ nó chính là đạo cụ thì sao?
Ứng Chiếu lắc đầu: "Không có. Chỉ cảm thấy... Có chút thần kỳ thôi."
"Thần kỳ chỗ nào?"
Ứng Chiếu: "..."
Hắn cho rằng cô lạnh lùng như vậy...
Được rồi, những suy nghĩ phong phú đến mức người bình thường đều không theo kịp kia, cũng không lạnh lùng như vậy đâu.
Ứng Chiếu ngồi xuống bên cạnh cô: "Trước kia có rất nhiều người thích em sao?"
"Chắc thế." Nguyên chủ xinh đẹp lại không thiếu tiền, bên cạnh chắc chắn sẽ có không ít người ái mộ.
Đáng tiếc lúc học cấp 3, nguyên chủ còn vì chuyện cha mẹ mình không giống những cha mẹ khác, không quan tâm đến mình mà phản nghịch, làm gì có thời gian đi quan tâm những phong hoa tuyết nguyệt này.
Sau này lên đại học, nguyên chủ đã không muốn xã giao nhiều nữa.
Sơ Tranh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng người em thích chỉ có anh."
Ứng Chiếu sững sờ, hồi lâu sau mới thì thào lên tiếng: "Người trước đó..."
"Hả?"
"Người lúc trước mà em nhờ anh giúp em cản ấy... Em không thích anh ta sao?"
"Anh ta à." Sơ Tranh lắc đầu: "Em không thích."
"Vậy vì sao hai người..."
Sơ Tranh không thể nói đây không phải là cô, chỉ có thể cơ trí nghĩ lý do: "Anh ta muốn lừa tiền của em, em đùa anh ta chơi."
[ Con chó điên Trình Phục kia cũng xứng à! Nói mới nhớ, sao gần đây con chó điên kia không có động tĩnh gì nhỉ, chẳng lẽ từ bỏ lừa tiền của ta rồi? ]
Ứng Chiếu: "..."
Đại khái là nghe thấy Sơ Tranh mắng Trình Phục trong lòng, Ứng Chiếu cảm thấy chắc hẳn cô nói thật.
Ứng Chiếu: "Em không sợ anh lừa tiền của em à?"
"Mặc cho anh lừa, đều là của anh." Sơ Tranh không ngần ngại chút nào, cũng có chút chờ mong.
"..."
Ứng Chiếu sắp không chống đỡ được, mỗi lần cô chững chạc đàng hoàng nói loại lời này, trái tim Ứng Chiếu đều đập thình thịch cuồng loạn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ mất tự nhiên: "Anh đi dọn dẹp tiếp đây."
Sơ Tranh bảo hắn lấy cái kẹp tóc vừa rồi tới.
Ứng Chiếu thấy cô cầm kẹp tóc nhìn, có chút kỳ quái, thứ đó nhìn cũng rất cũ rồi, chắc là đồ của trước kia.
Cô rất quan tâm thứ đó sao?
Sơ Tranh lăn qua lộn lại suy nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, chọc chọc một thợ chế tác tư nhân.
Chụp hình gửi cho đối phương, tăng thêm yêu cầu.
Một hồi lâu sau đối phương mới trả lời.
[ Ngài muốn chế tác dựa trên linh cảm của cái này sao? ]
Rõ ràng đối phương hiểu lầm ý của Sơ Tranh.
Sơ Tranh giải thích một lần, là muốn biến thứ này thành một vật mà đàn ông có thể đeo được.
[... ]
Kẹp tóc hồng hồng xinh xinh như thế, không phải đang làm khó mình sao?
Mặc dù cảm thấy khách hàng đang làm khó mình, nhưng có tiền chính là ba ba, đối phương biểu thị nhất định sẽ làm cho cô hài lòng.
"Y y..."
Oắt con ở bên cạnh Sơ Tranh, tay nhỏ túm lấy kẹp tóc.
Sơ Tranh đang trả lời tin nhắn, kẹp tóc bị oắt con kéo qua.
Sơ Tranh vội vàng cầm về: "Đừng lộn xộn!"
Oắt con mếu máo miệng nhỏ, trong hốc mắt bắt đầu có nước mắt.
"Mi khóc một tiếng thử xem." Sơ Tranh uy hiếp oắt con.
Oắt con hít hít cái mũi nhỏ, hai cánh tay quấn lại với nhau, vô cùng đáng thương nhìn Sơ Tranh.
Ứng Chiếu vừa vặn trông thấy một màn này, càng để ý đến cái kẹp tóc trong tay Sơ Tranh hơn.
Đồ vật một triệu cô cũng không để ý, cái kẹp tóc đó có lai lịch gì?
"Khóc cũng vô dụng." Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: "Tìm cha
mi đi."
Oắt con: "..."
Oắt con chuẩn xác tìm được vị trí của Ứng Chiếu, bắt đầu rơi nước mắt, nhưng không khóc ra tiếng.
Ứng Chiếu: "..."
Chờ Ứng Chiếu tới, oắt con lập tức tựa đầu vào trong ngực Ứng Chiếu, chôn đầu trên bả vai hắn bắt đầu khóc.
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, nhìn chằm chằm cái ót oắt con chôn trên vai Ứng Chiếu mấy giây.
[ Ta nhịn! ]
Ứng Chiếu không biết Sơ Tranh nhịn cái gì, nhưng vẫn ôm oắt con ra xa một chút, dùng đồ chơi khác dỗ nó.
Chờ Ứng Chiếu dỗ oắt con xong, Sơ Tranh đã không còn ở phòng khách nữa.
Ứng Chiếu nhìn quanh bốn phía, chiếc kẹp tóc kia cũng không thấy đâu nữa.
-
"Nó ngủ chưa?"
Sơ Tranh đứng trước cửa phòng ngủ, hỏi Ứng Chiếu.
"Rồi." Ứng Chiếu đắp kín tấm chăn nhỏ cho oắt con: "Vừa ngủ rồi."
"Anh vào đây chút."
Ứng Chiếu không nghĩ nhiều, theo Sơ Tranh đi vào phòng ngủ.
"Đóng cửa."
Ứng Chiếu rất nghe lời đóng cửa.
Nhưng sau khi đóng cửa lại, Ứng Chiếu lại cảm thấy không thích hợp, đóng cửa làm gì?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Ứng Chiếu, thì đã bị người từ phía sau ôm lấy, tiếp đó nụ hôn nóng rực hôn trên cổ hắn.
Một lát sau hắn bị kéo xoay người, đối mặt với cô.
Trong phòng có hương thơm đặc thù thuộc về con gái, nhịp tim của Ứng Chiếu không nhịn được gia tốc: "Em... Muốn làm gì?"
Hoàn cảnh như vậy, tư thế như vậy, trong đầu Ứng Chiếu đã có nhận thức mơ hồ.
"Thực hiện chức trách của bạn gái." Sơ Tranh đè hắn trên cửa hôn, cũng cảnh cáo hắn: "Phòng này không cách âm, tốt nhất anh nên yên tĩnh chút, không thì con anh có thể nghe thấy đấy."
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu rất muốn mắng một tiếng mẹ.
Toàn là từ ngữ hổ báo cáo chồn gì đây.
Hơn nữa hình như lời này không nên do cô nói mới phải nhỉ?
Sơ Tranh hôn một lát, đột nhiên hỏi hắn: "Anh không để ý chứ?"
Ứng Chiếu: "..."
Anh để ý thì làm được gì?
Em có thể dừng lại sao?
[ Để ý cũng vô dụng! ]
Quả nhiên một giây sau Ứng Chiếu đã nghe thấy suy nghĩ trong lòng Sơ Tranh.
-
Trong căn phòng tối mờ, Ứng Chiếu chậm rãi ngồi dậy, tóc quấn ở đầu ngón tay hắn chậm rãi trượt ra.
Hắn giơ tay mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, ở trong bóng đêm quá lâu, Ứng Chiếu nheo nheo mắt, một hồi lâu sau mới thích ứng được.
Hắn nhặt quần áo trên đất lên khoác vào, lại nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường: "Hài lòng không?"
"Ừ."
"Vậy là tốt rồi." Ứng Chiếu đứng dậy: "Muốn tắm không?"
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người hắn: "Anh nhất định muốn tắm cùng em à?"
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu tự vào toilet, rất nhanh đã bọc áo choàng tắm đi ra, gọi Sơ Tranh đi tắm.
Khi Sơ Tranh đi tắm, Ứng Chiếu đi ra xem oắt con.
"Anh đưa nó về trước nhé." Ứng Chiếu gõ cửa một cái, nói với Sơ Tranh một tiếng.
Sơ Tranh lập tức kéo cửa ra: "Ngủ chỗ em."
Ứng Chiếu theo bản năng dời mắt đi chỗ khác "Nhưng mà..."
"Cũng đã ngủ với nhau rồi, anh xấu hổ làm gì?" Sơ Tranh đi từ bên trong ra.
Ứng Chiếu: "..."
Vì vậy nên mới xấu hổ đó!
Cuối cùng tất nhiên Ứng Chiếu không đi được, Sơ Tranh giữ oắt con lại rồi.
Hắn không thể không cần oắt con mà tự về được đúng không?