Edit: Sady
Beta: LoBe
* * *
Bạch Vi Vi cuối cùng cũng chứng thực được nghi hoặc trong lòng, Hàn Chính Vũ quả nhiên muốn bỏ cô. Làm gì có cách gì tiêu diệt tình cảm với một người dễ dàng hơn việc không gặp mặt?
Hàn Chính Vũ người đàn ông này thật lý trí đến tàn nhẫn, khó trách nhiều năm như vậy cơ hồ không có người phụ nữ nào có thể đi vào trái tim anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi cảm thấy chính mình không thể bị đưa đi như vậy. Nếu không có hạn định về thời gian, có lẽ cô sẽ còn lựa chọn chậm rãi lấy cảm tình của Hàn Chính Vũ, nhưng thời hạn một tháng đã qua nhiều ngày như vậy, thời gian của cô đang chạy đua với sinh mệnh.
Tâm vừa chuyển, Bạch Vi Vi lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin tưởng, nước mắt nói đến là đến:
"Anh, anh không cần Vi Vi nữa sao?"
Hàn Chính Vũ nghe được giọng Bạch Vi Vi phát run, ngón tay cũng nắm chặt lấy quần áo của anh, bộ dáng giống như rất sợ hãi, nội tâm nôn nóng và khó chịu của Hàn Chính Vũ nảy lên.
Hàn Chính Vũ không thể dung túng tình cảm như trước đây, nếu cứ để Bạch Vi Vi đi theo bên người, anh căn bản không có cách nào khống chế bản thân. Hàn Chính Vũ cầm tay Bạch Vi Vi, sau đó đẩy cô đến chỗ hai người nam nữ trung niên đối diện:
"Bọn họ là người chăm sóc cô, chờ đến khi bác sĩ trị xong bệnh của cô, chúng ta sẽ gặp lại."
Lúc ấy gặp lại, có lẽ Hàn Chính Vũ sẽ không có chút tình cảm với cô nữa, có khi lại còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn đến. Bạch Vi Vi đột nhiên ném tay anh ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, đôi mắt mở to, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
"Anh, anh thật sự không cần em sao?"
Hàn Chính Vũ chỉ cảm thấy nội tâm càng thêm đau đớn, anh cắn răng, "Nghe lời, đi theo bọn họ đi."
Bạch Vi Vi lại lui về phía sau hai bước, chân đã bắt đầu phát đau, cô lắc lắc đầu, đột nhiên bi phẫn hét lên:
"Anh không cần Vi Vi, Vi Vi cũng không cần anh nữa."
Nói xong, Bạch Vi Vi lập tức xoay người một bước một què đi về phía trước, nước