Edit: Sady
Beta: LoBe
"004, cảm ơn cậu đã giúp tôi sống nhiều ngày như vậy, tuy rằng những ngày đó trải qua đều không tốt, nhưng tôi cũng không chê cậu."
【Cút, cô không tin tưởng tôi vậy sao, tôi tự cho cô nợ tích phân mua thuốc kéo dài sinh mệnh, chống đỡ cho ông nội cô. Sau khi tôi trở về mà cô dám chết không trả nợ, cô có xuoogns địa ngục tôi cũng đuổi theo cho bằng đường. Chờ, tôi lập tức trở về. 】
Bạch Vi Vi rất muốn nói tốt, tôi chờ, chính là vừa mở miệng, máu liền nôn ra. Hàn Chính Vũ tê tâm liệt phế hét lên với hai người đuổi theo phía sau:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gọi xe cứu thương, nhanh lên."
Chờ xe cứu thương tới, xác Bạch Vi Vi phỏng chừng cũng đã lạnh. Bạch Vi Vi miễn cưỡng cười cười, khóe miệng giật giật, "Anh.."
Mũi Hàn Chính Vũ chua xót, ngực giống như bị tảng đá to đập nát xương cốt, đau đến độ muốn thất thanh.
"Anh đây, không cần nói chuyện, anh rất nhanh sẽ cứu em."
Mặt mũi Bạch Vi Vi đều là máu loãng, cô vẫn cười như cũ.
"Em.. Em không đau, anh đừng.. Khóc.."
Hàn Chính Vũ đã nước mắt đầy mặt, anh cắn răng, "Em cố lên, anh sẽ đưa em đi bệnh viện."
Bạch Vi Vi cũng đã mất đi thị giác, trước mặt cô là một mảnh hắc ám, cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, tư vị tử vong cô đã trải qua quá một lần.
"Nếu, nếu em đã chết, hãy mai táng em ở.. Mai táng ở một mảnh đất hoa tươi.. nở khắp nưi, em sợ lạnh lẽo.. Sợ cô.. Cô độc.."
Cho nên không muốn một mình nằm ở mộ địa hắc ám lẻ loi. Diễn kịch lâu như vậy, trước khi sắp chết, cuối cùng Bạch Vi Vi mới nói được một câu thật lòng. Cô thật sự hy vọng có thể lựa chọn ngôi mộ của mình sau khi chết nằm ở một mảnh đất tràn ngập sắc có. Không có người bồi, ít nhất còn có hoa bồi cô.
Tốt đẹp đẹp cỡ nào a.
【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đạt 90. Tôi đã trở về, có sử dụng thuốc kéo dài sinh mệnh không? Có or Không. Mau lựa chọn đi. 】
Thanh âm hệ thống khó có dịp kinh hoảng thất thố như vậy. Bạch Vi Vi hao hết sức lực cuối cùng, há mồm