Editor: Ngạn Tịnh,
“Đúng vậy.” Diệp Hàn Ngữ gật gật đầu, “Tắt điện thoại của phụ nữ mà không xin lỗi là một việc rất khủng bố đó.”
“Được, em biết rồi.”
Người đàn ông nghiêm trang trả lời, mặt Diệp Hàn Ngữ thếu chút nữa không nhịn được, cô khụ khụ hai tiếng, “Vậy không còn việc gì đúng không? Chị đi ngủ đây.”
“Ừm, em cũng về nhà.” Diệp Hàn An biết lý do xong cũng liền đứng lên đi về phía cửa.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đóng lại.
Không quá mấy giây, Diệp Hàn Ngữ liền ha ha ha một tràng dài, cô trái lại muốn xem, thằng nhóc Diệp Hàn An kia đi tới chỗ cô gái kia xin lỗi, có thể nào bị cười chết hay không.
Không được, cô phải phát tán chuyện này đến nhóm nhỏ của gia đình, quá khôi hài rồi.
Diệp Hàn An, thật là...
Phụt.
Cửa mở.
Người đàn ông cầm di động đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Diệp hàn Ngữ, cô phảng phất bị nghẹn lại, tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Chị, chị đang cười cái gì vậy?”
“Không.” Cô xua tay, “Chỉ là vừa xem một câu truyện cười thôi.”
Ngay lúc cô cho rằng người đàn ông muốn xoay người rời đi, Diệp Hàn An lại nở nụ cười, “Chị, chị có biết cứ chuyên môn bẫy em trai như vậy, một ngày nào đó chị cũng sẽ bị em trai bẫy không?”
“Gì?”
“Không có gì, em đi trước.” Di động cũng sắp hết pin rồi, Diệp Hàn An khởi động xe đi về phía trung tâm thành phố, tin nhắn của 10086 trên giao diện di động cực kỳ chói mắt.
Tuy rằng anh không giỏi dùng di động lắm, nhưng tin nhắn vẫn có thể xem được.
Không biết có phải quá muộn rồi hay không, tất cả cửa hàng bên kia đều đóng cửa, anh chạy qua mấy nhà, cũng đều không có ai mở.
Đầu lông người ai kia nhăn lại, thật lâu, anh buông di động xuống, yên lặng lái xe về phương hướng kia, con đường tuy chỉ mới đi qua một lần, nhưng lại đã khắc sâu vào não.
Đường đến nhà Lục Nhất Lan.
Diệp Hàn An cảm thấy bản thân hẳn là nên đi giải thích một chút, chân thành nói cho cô biết, không phải anh cố ý cắt đứt điện thoại, yêu cầu cô đưa ra, anh hoàn toàn có thể đồng ý.
Tốc độ của xe rất nhanh, Diệp Hàn An
thấy nhà cảu Lục Nhất Lan, một căn nhà nhỏ lại rất tinh xảo.
Mới vừa xuống xe muốn đi gõ cửa, dưới ánh trăng và ánh đèn, anh bỗng nhiên dừng bước chân.
Không đúng.
Đã khuya, cô...
Có phải đã đi ngủ rồi hay không?
Thả tay xuống lại rụt tay về, Diệp Hàn An đứng tại chỗ suốt nửa tiếng mới yên lặng xoay người trở về xe của mình, sáng mai cô hẳn là sẽ rời giường.
Sáng sớm, Lục Nhất Lan bò từ giường xuống vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đối diện với người trong gương, cô thở dài một hơi.
Sao chủ biên vẫn không tin chứ, cô mở miệng rồi, chỉ là Diệp Hàn An có nhiệm vụ, cô còn có cách gì đâu.
Vào 6 giờ 50 phút sáng, Lục Nhất Lan mở cửa ra, cửa vừa mở, cô liền ngẩn ngơ.
Diệp Hàn An thế nhưng ở trước cửa.
Tóc anh có chút ướt, mắt cũng có chút hồng, trên cằm dường như có ít râu lú nhú ra, trong tay anh cầm theo bữa ăn sáng, đứng trước cửa, thấy Lục Nhất Lan, anh cười gọi, “Tư Tư.”
“Sao anh lại tới đây?” Lục Nhất Lan rất kinh ngạc.
“Em không chào đón anh?”
“Sao có thể.” Lục Nhất Lan duỗi tay kéo cánh tay Diệp Hàn An, “Anh đã đến, vậy vào đi.”
Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Hàn An, anh chỉ là sửng sốt một chút, đã bị kéo vào nhà. Oh, xác định quan hệ được mấy ngày, anh đã bắt đầu nghênh ngàng vào nhà rồi.
Lục Nhất Lan đặt bữa sáng lên bàn dài, “Anh ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy lại đây cùng nhau ăn đi.”
Hai người cùng ngồi vào bàn cơm, Lục Nhất Lan ngước mắt hỏi, “Tới tìm em có chuyện gì sao?”
“Có!” Anh ngẩng đầu, “Anh muốn giải thích với em chuyện video call ngày hôm qua...”
“Video call?”
Diệp Hàn An nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện xong, Lục Nhất Lan buông muỗng xuống, “Anh nói, anh đã đến đây từ tối hôm qua?”