Linh Vân uyển chuyển rút chân về, rũ mí mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Chàng ta cúi gằm mặt, động tác cứng đờ, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế cũ, không rõ là sốc tinh thần hay bị đơ luôn rồi.
Linh Vân đương nhiên đâu có điên mà đi an ủi chàng, nàng còn không quên nhân cơ hội thọc tên này thêm vài đao.
"Chúng ta có thể đàm phán được không?"
"Nàng muốn nói chuyện gì?" Dung Hạc nhẹ nhàng đứng dậy, không rõ đầu óc đã nghĩ thông suốt chuyện gì, chàng nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng, âm giọng lành lạnh.
"Ồ..." Linh Vân hứng thú liếc mắt coi dáng vẻ mới của nam phụ, chàng ta không còn quỳ lạy chất vấn, ngược lại khiến nàng cảm thấy thú vị.
Nàng cười cười, giọng điệu mê hoặc lòng người.
"Bỏ qua thù cũ đi, năm xưa ngươi mưu hại ta, ta đâm ngươi lại một đao, tính ra ta còn nhân từ chán! Giờ chúng ta nên một lòng hướng về tương lai, ta cảm thấy ngươi và ta có chung mục tiêu, liệu chúng ta có thể hợp tác không?"
Hảo nhân từ!
Ba Bá ngồi nghe nữ nhân tâm cơ ác độc này hồ ngôn loạn ngữ còn cảm thấy ngứa ngáy, huống chi là nam phụ.
Nàng ta hành người ta ra bã rồi, giờ còn ra vẻ đạo mạo cho ai xem! Ôi chao, đàn bà đẹp chính là đàn bà có độc.
Nó nhìn các số liệu hắc hóa của Dung Hạc nhảy số tới tận mức báo động đỏ, liền phân vân không thôi, phân vân chính mình có nên hay không đi báo một tiếng cho kí chủ.
Chà, Ba Bá cá cược, nếu bây giờ máy đo độ hảo cảm được thăng cấp, đảm bảo phần trăm hảo cảm sẽ trên 100%.
Cuối cùng, Ba Bá đại nhân quyết định...không nói, vui vẻ hòa ái tiếp tục theo dõi câu chuyện.
Nó cảm thấy, đôi lúc nhiều lời cũng không tốt, Kế Hậu nương nương này mọi chuyện thuận buồm xuôi gió đến vậy, nó đặc biệt muốn nhìn thử xem dáng vẻ thuyền lật trong mương của nàng ta, ắt hẳn sẽ rất đẹp mắt.
Linh Vân không hề biết nội tâm Dung Hạc đang thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào, cũng không rõ Ba Bá hố nàng ra sao.
Một bộ dạng cao cao tại thượng liếc mắt coi người nam nhân nọ.
Dung Hạc để lộ ra con mắt âm u quạnh quẽ: "Nàng nói nàng hiểu ta?"
Nếu nàng thực sự hiểu ta, nàng sẽ không để ta đau khổ như thế này.
Chàng oán hận ngẫm.
"Hiểu ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta yêu ngươi đâu nhé." Linh Vân tùy tiện đưa tay vuốt tóc, mị nhãn như tơ, lúng liếng đa tình: "Ta nhìn ra...thế giới nội tâm ngươi.
Ngươi luôn luôn ghen ghét với Dung Hành, phải không? Luôn hận không thể phá hủy tất cả mọi thứ của chàng ấy, cũng khao khát đoạt đi đồ của chàng ấy.
Danh vọng, địa vị, cuộc sống."
Đoạn, nàng tỏ ra phiền muộn thở dài một tiếng: "Dung Hạc, chàng ấy là một nam nhân quá đỗi nhân hậu, ánh mắt ngươi mỗi khi nhìn chàng khiến ta rất muốn móc mắt ngươi xuống đó."
Chàng ấy ở đây là ai, cả hai người họ đều rõ.
Rắc!
Không gian mơ hồ không rõ, thanh âm xương cốt vang lên.
Linh Vân nhìn nam phụ tự bẻ ngón tay