Năm ngày thời gian, bọn họ rốt cuộc cũng đến được nơi đóng quân, Ngụy quốc nơi đóng quân ở gần với một ngọn núi, tính thêm Sở Tiêu dẫn tới mười vạn quân, thì ước chừng có tổng cộng hai mươi vạn người.
Có lẽ những ngày qua đi đường đã vất vả, Lãnh Cơ Uyển tỉnh lại thời điểm, mặt trời đã lên cao.
Nàng từ trên giường bò dậy, tóc có chút hỗn loạn, nàng cũng lười đến xử lý.
Mơ mơ màng ngồi trong doanh trướng, đến khi cảm thấy có điểm tỉnh táo, nàng mới bò xuống giường.
Sau khi rửa mặt xong, đem giày đi vào chân, Lãnh Cơ Uyển mới bước ra ngoài.
Binh lính đã sớm nhận được bữa ăn sáng, bọn họ đều tùy tiện tìm một chỗ sau đó ngồi xuống ăn, Lãnh Cơ Uyển cũng là như thế.
Chờ đến khi Lãnh Cơ Uyển đi tới địa phương ăn cơm, nơi này liền trở nên thập phần náo nhiệt, dọc theo đường còn gặp không ít binh lính, nhìn thấy nàng bọn họ sẽ cùng nhau lên tiếng kêu gọi.
Từ sau khi cùng Sở Thiên Duật diễn võ, toàn trường đều xem như nhận thức Lãnh Cơ Uyển, hơn nữa tính tình của nàng lại hào sảng, rất dễ đạt được mọi người yêu thích.
“Lão Mục, hôm nay còn bánh bao sao?” Lãnh Cơ Uyển đi đến địa phương lãnh cơm, đối với một lão nhân mở miệng nói.
Người kêu lão Mục, nghe thấy thanh âm của Lãnh Cơ Uyển, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười cười nói: “Lãnh công tử tới a.
”
Nói xong, hắn cầm hai khối bánh bao đưa cho Lãnh Cơ Uyển, cười khổ một tiếng: “Trong quân doanh chỉ có mấy thứ này, vất vả cho Lãnh công tử.
”
Lãnh Cơ Uyển nghe được, giả bộ hơi tức giận: “Các ngươi ăn được, tại sao ta lại không ăn được?” Nhanh chóng đoạt lấy hai khối bánh bao trên tay lão Mục, ở trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Lãnh Cơ Uyển không ngừng nhai ngấu nghiến.
Nhưng chỉ một lúc sau, sắc mặt nàng liền đen lại: “Bất quá, mấy thứ này đúng là rất khó ăn.
”
“Ha ha ha”
Binh lính xung quanh lập tức bật cười.
Lão Mục lắc đầu, gương mặt hiền lành cũng lộ ý cười, sau đó cầm lấy một chén cơm đưa cho nàng.
Sở Thiên Duật ngồi cách đó không xa, trong tay cũng cầm theo chén cơm cùng khối bánh, nhìn đến Lãnh Cơ Uyển trong đám người, không nghĩ đến tốc độ nàng dung hợp với quân doanh cũng thực mau, vốn hắn còn lo lắng nàng sẽ không thích ứng, hiện tại xem ra chính mình lo lắng dư thừa.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lãnh Cơ Uyển vừa muốn đi dạo một vòng, thì có một binh lính từ xa đi tới.
“Lãnh công tử, tướng quân có chuyện muốn gặp ngươi.
”
“Được, ta đã biết.
” Lãnh Cơ Uyển gật đầu đáp.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, sư phụ muốn gọi mình làm gì?
Lãnh Cơ Uyển một thân khôi giáp đi đến trước doanh trướng của Sở Tiêu, khi nhìn thấy sư phụ, nàng hành lễ một cái, vẻ mặt có chút mờ mịt: “Sư phụ, ngươi tìm ta là có chuyện gì a?”
Sở Tiêu nhăn mày, bất mãn trừng mắt nhìn nàng: “Không có chuyện quan trọng, ta sẽ đi tìm ngươi sao?” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc áo choàng, khoác trên vai