Từ trước đến nay, Lãnh Cơ Uyển cũng chưa từng giết người, nếu như lúc trước nàng nhất định sẽ không do dự, nhưng bây giờ linh hồn đã dung nhập với nguyên chủ, nàng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc, cho dù có là địch nhân nhưng vẫn không khỏi có chút khó xử.
Nhưng Lãnh Cơ Uyển cũng không do dự quá lâu, trường kiếm giơ lên chém ra một đường thẳng tắp.
Một dòng máu tươi bắn lên tay nàng, có chút sền sệt.
Cơ thể của nam nhân cũng nặng nề ngã xuống.
Hết thảy chỉ trong một nháy mắt.
Lúc này Lãnh Cơ Uyển mới sực tỉnh, nàng rốt cuộc cũng nhớ đến, mục đích của mình đến đây là gì.
Chiến trường chính là địa phương giết người, cũng không phải một nơi để nàng đi dạo.
Những người bên cạnh đối với chuyện này đã sớm quen thuộc, chỉ coi như việc hàng ngày, một nam nhân trong đó an tĩnh đi lên trực tiếp kéo theo xác chết ném ra ngoài.
Lãnh Cơ Uyển siết chặt trường kiếm trong tay, trong lòng cũng không cảm thấy ghê tởm, dù sao đối phương cũng là địch nhân, nàng chỉ có một chút không thoải mái, tựa hồ không rõ ràng mình đang làm chuyện gì.
Nàng đem trường kiếm cắm trên mặt đất, sắc mặt bình thản, xoay người đối với Sở Tiêu chắp tay: “Sư phụ, nếu không còn chuyện gì, thì ta về trước nghỉ ngơi.
”
Nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Sở Tiêu cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là thanh âm có chút run rẩy: “Được rồi, ngươi đi trước đi.
”
“Thời gian tới, có lẽ sẽ phải khiến ngươi vất vả, bên phía Nguyệt quốc cũng đã bắt đầu hành động.
”
Lãnh Cơ Uyển cước bộ dừng trong thoáng chốc, nàng nhún vai, thanh âm thực nhẹ: “Sư phụ yên tâm, ta biết mình phải làm gì.
” Nói đến đây, gương mặt nàng thoáng xuất hiện nụ cười nhạt.
“Hơn nữa, ta đã đáp ứng sư phụ, nhất định sẽ không nuốt lời.
”
Sở Tiêu chắp tay sau lưng, trông thấy Lãnh Cơ Uyển tâm tình vẫn còn tốt, sắc mặt cũng thả lỏng.
“Được rồi, nơi đây cũng không cần ngươi, ngươi đi đi.
”
Lãnh Cơ Uyển nghe vậy, nàng cũng không tiếp tục nán lại, mà nhanh chóng rời đi.
Nhìn xem bóng lưng dần dần biến mất, sau đó tầm mắt chuyển về trường kiếm cắm trên mặt đất, Sở Tiêu phảng phất như già đi vài tuổi.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ ngày đó đến nay cũng đã hơn mười ngày, tâm tình của Lãnh Cơ Uyển cũng không còn nặng nề như trước.
Lúc này thời gian đang vào giữa đêm, Lãnh Cơ Uyển đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt lại, làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một thanh âm huyên náo.
“Mau! Chuẩn bị vũ khí!”
“Cung tiễn thủ! Xếp hàng!”
“Nhanh lên, kêu tất cả mọi người thức dậy! Chuẩn bị có chiến tranh!”
Vô số tiếng bước chân, tiếng người hô, phức tạp, ồn ào.
Nghe được thanh âm bên ngoài, Lãnh Cơ Uyển cau mày, cảm thấy có điều bất ổn, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, mặc lên khôi giáp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vô số binh lính chạy ngang qua, có không ít người vừa đi vừa mặc quần áo, Lãnh Cơ Uyển kéo lại một người trong đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lãnh công tử, không xong rồi, bên phía Nguyệt quốc đã phát động tấn