Ngày xuân không khí trong lành, ánh mặt trời xuyên qua lão thụ vừa mới nở ra tân mầm, chiếu vào trên người Lãnh Cơ Uyển nằm dưới gốc cây, ấm áp làm người càng thêm lười biếng.
Bỗng có một cơn gió thổi qua lay động vạt áo của nàng, Lãnh Cơ Uyển chậm rãi vuốt vuốt eo, trên người như cũ không mặc nữ trang, trải qua chuyện hôm qua nàng đối với nữ trang đã không còn bao nhiêu hứng thú.
Ngày hôm qua Lãnh Cơ Uyển hồi phủ sắc trời không còn sớm, tưởng chừng sư mẫu sẽ bớt giận ai nghĩ đến vừa trở về đã trông thấy sư mẫu cùng Hạ Cúc đứng trước cửa, dọa nàng kém chút nhảy dựng.
Chuyện sau đó nàng cũng không dám nghĩ đến, đến bây giờ cái hông vẫn còn đau nhức, muốn đi lại đều cảm thấy khó khăn, biết vậy nàng cũng không dám rời nhà bỏ trốn, hơn nữa còn đen đủi gặp phải nam nhân kia.
Nghĩ đến hắn, Lãnh Cơ Uyển lại cảm thấy lửa giận trong người nhen nhóm, nàng đứng bật dậy, mặc kệ cái eo đau nhức, khập khiễng đi về hậu viện.
Trong tay cầm lên một thanh trường kiếm, hung hăng đâm về phía trước, mỗi lần rút kiếm nàng lại tưởng tượng đối phương ở trước mặt.
Lãnh Cơ Uyển nghiến chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định có ngày mình sẽ đánh bại hắn!
Mà ở một bên, Sở Tiêu sau khi rời khỏi hoàng cung, vừa trở về phủ liền trông thấy một màn quái lạ, trong lòng âm thầm kinh hô.
Nha đầu này ngày thường lười biếng, từ khi nào lại trở nên chăm chỉ như vậy?
Chẳng lẽ trúng tà rồi?
Ngay khi Sở Tiêu đến, Lãnh Cơ Uyển cũng đem ánh mắt rơi trên người sư phụ, trông thấy sắc mặt của hắn, nàng bỗng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn thu lại kiếm, thấp giọng hô lên.
“Sư phụ.”
Sở Tiêu gật đầu, nhớ đến lời nói của Ngụy Vương, hắn trực tiếp mở miệng: “Cơ Nhi, hôm nay không cần luyện kiếm, ngươi cùng ta tham dự yến tiệc tối nay, còn về y phục...” Sở Tiêu dừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Tốt nhất vẫn nên mặc nữ trang thì hơn.”
“Sư phụ vì sao a? Vậy chẳng phải thân phận của ta bị bại lộ sao?” Lãnh Cơ Uyển gấp gáp lên tiếng.
“Chuyện này Ngụy Vương đã biết, hơn nữa tất cả đều nghe theo Ngụy Vương an bài, ta cũng thật hết cách.”
Chần chờ một chút, Lãnh Cơ Uyển thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ta không đi có được không?”
Sở Tiêu nghe vậy, thoáng ngây người, sau đó nhìn nàng một cái, mỉm cười: “Được, nếu ngươi muốn mất đầu.”
Lãnh Cơ Uyển bĩu môi cảm thấy sư phụ thập phần không đáng tin, nói như vậy nàng có thể không đi được sao.
“Đúng rồi, Ngụy Vương có ban thưởng cho ngươi.”
Nghe thấy hai từ ban thưởng, Lãnh Cơ Uyển liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên một đạo quang mang.
“Ban thưởng? Sư phụ là khôi giáp hay là binh khí? Người mau đem đến đây a.”
Sở Tiêu lắc lắc đầu: “Đều không phải.”
Vừa dứt lời, Lãnh Cơ Uyển từ xa trông thấy Hạ Cúc cùng hạ nhân đi đến, trên tay còn mang theo một cái rương, cẩn thận đặt vào trong phòng.
Lãnh Cơ