Mặc dù Thập Nhất đã nói bản thân mình không cần ở lại bệnh viện nữa, nhưng ông bà Hạ lại nhất quyết không để cho cô xuất viện.
Theo như lời bác sĩ nói thì cô cần phải ở lại để xem xét thêm.
Lúc cô cầm điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Tâm Đan và Trí Thành.
Cô không nghĩ mình phải cho bọn họ biết việc mình bị bệnh nên chỉ nói dối là đi nghỉ mát.
"Chúc mừng cậu và Trí Thành đã thắng cuộc thi.
Được.
Vào năm học gặp lại."
Thập Nhất vừa cúp điện thoại thì một miếng táo gọt vỏ sẵn đã được đưa đến miệng cô.
Theo như ai đó nói thì ăn táo sẽ tốt cho tim của cô hơn.
"Thầy Cố, nghỉ hè nên thầy rất rảnh rỗi sao?"
Cố Tư Vũ đút miếng táo vào miệng cô, hoàn toàn bỏ qua ý tứ muốn đuổi hắn về của Thập Nhất.
"Cô bé vừa gọi cho em là Tâm Đan hả? Sao em lại nói dối?"
"Rất phiền." Cô gái đó mà đến đây thì phòng bệnh này sẽ ngập lụt vì nước mắt mất.
"Hạ An Di, không chỉ với tôi mà bạn thân của em cũng bị đối xử lạnh lùng như vậy hả?"
Bạn thân sao? Thập Nhất cảm thấy giữa mình và nữ chính không thể gọi là bạn chứ đừng nói đến bạn thân.
Bởi vì cô không có ý định thấu hiểu hay chia sẻ với ai đó.
Mà đó lại là những điều kiện tiên quyết của một tình bạn đúng nghĩa.
"Không phải cứ nói chuyện với nhau nhiều một chút sẽ là bạn đâu.
Thầy nhầm rồi."
Cố Tư Vũ nhìn cô gái thản nhiên lúc này có chút nhíu mày, không hiểu sao hắn lại nhớ tới hình ảnh của cô gái say rượu đêm đó, gương mặt cô độc, tội nghiệp của cô khi nói rằng không thể tìm thấy đường về nhà.
Mấy hôm nay hắn đã luôn cảm thấy sự kỳ lạ trong cách cư xử của cô đối với ông bà Hạ.
Mặc dù bọn họ rất yêu thương và quan tâm đến cô, còn cô đối với họ cũng là ngoan ngoãn, vâng lời nhưng hắn lại cảm thấy nó dường như không xuất phát từ chính trái tim của cô.
Nó giống như chỉ là những điều mà cô phải làm.
Dường như cô luôn cố đẩy mình ra bên ngoài trong mọi mối quan hệ xung quanh, để bản thân trở thành một người qua đường có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thập Nhất đang cầm điện thoại thì đột ngột bị Cố Tư Vũ ôm rất chặt, hành động của hắn khiến cô suýt nữa làm rơi miếng táo trên tay.
"Thầy Cố, thầy nghiện cái trò ôm ấp này rồi phải không?"
"Hạ An Di, dù thế nào em cũng là vợ tương lai của tôi.
Tôi với em gắn kết rất chặt chẽ, em không bỏ tôi được đâu."
Thập Nhất một chút cũng không nể tình, lập tức đạp bay kẹo cao su dính người này ra ngoài.
Cố Tư Vũ bị đạp rớt xuống giường, nằm im thin thít trên sàn nhà không hề động đậy.
Nhưng mà cô một chút cũng không thèm hỏi han, chỉ tiếp tục cầm điện thoại của mình.
Vừa lúc ấy, bà Hạ đẩy xe lăn Hạ Dư đang ngồi đi vào, nhìn thấy Cố Tư Vũ nằm như vậy thì hốt hoảng chạy đến đỡ.
"Cố thiếu, cậu không sao chứ?"
Cố Tư Vũ lúc này mới lồm cồm được bà đỡ dậy, tỏ vẻ bối rối lắc đầu: "Cháu không sao ạ.
Cháu thấy hơi nóng nên nằm trên sàn cho mát.
Tuyệt đối không phải An Di đá xuống đâu."
Thập Nhất vừa nghe xong cũng phải quay đầu nhìn hắn, cái giọng điệu trà xanh đó là thế nào?
"Hạ An Di! Dù thế nào thì Cố thiếu cũng là thầy của con đấy, sao con có thể hành động vô lễ như vậy hả? Con có biết lúc con đang hôn mê, cậu ấy đã rất lo lắng cho con không?"
Đúng là Thập Nhất cô ra tay, nhưng do hắn dở trò dê xồm con gái bà trước mà.
Cô há miệng định giải thích thì giọng điệu trà xanh kia lại một lần nữa chen vào.
"Bác Hạ, An Di đang ốm nên tính tình hơi khó chịu một chút.
Cháu không sao, chỉ cần em ấy thoải mái vui vẻ, cháu đàn ông da thịt dày, không đau chút nào hết."
Bà Hạ nghe xong lập tức liếc Thập Nhất một cái, lại quay sang vỗ vai Cố Tư Vũ mấy cái: "Haizz… cậu đừng có vì thích nó mà cái gì cũng nghe theo nó.
Con bé này, bị chúng tôi chiều hư rồi."
"Không đâu