Ngày 20-11 hàng năm trong căn phòng làm việc của Cố Tư Vũ lúc nào nào cũng đầy ắp những bó hoa rực rỡ và hộp quà bắt mắt.
Và hôm nay cũng không ngoại lệ, bọn chúng đang chất đống trong một góc phòng của hắn.
Cố Tư Vũ khép cửa văn phòng lại, từng bước đi xuống hàng lang, trên con đường đi về, rất nhiều sinh viên nhìn thấy hắn đều gật đầu chào hỏi.
Cũng có không ít những cô tân sinh viên âm thầm đỏ mặt vì nụ cười của hắn.
"Này, nghe nói thầy ấy vẫn chưa lấy vợ đâu.
Oa… thầy ấy cười lên còn đẹp trai hơn nữa."
"Hừm… bao nhiêu năm qua người tỏ tình với thầy ấy phải xếp dài hết cả trường học này đấy.
Nhưng nhóc biết câu trả lời của thầy ấy luôn là gì không?"
"Là gì vậy đàn chị?"
Bỏ qua lời xì xào bên tai, Cố Tư Vũ rời khỏi khuôn viên trường học đi đến chỗ để xe của mình, lại vô tình bắt gặp hai gương mặt quen thuộc của Tâm Đan và Trí Thành.
"Thầy Cố, chúc mừng ngày nhà giáo."
"Chào hai em.
Có việc gì mà đột ngột về trường thế này?"
"Em là người đại diện cho Hạ Thị đến tuyển nhân cho dự án mới.
Còn anh ấy, cũng muốn thăm trường nên về theo em."
Cố Tư Vũ nhìn tới chiếc bụng tròn của Tâm Đan liền lên tiếng hỏi thăm cô.
"Dạ.
Còn hai tháng nữa mới sinh ạ."
"Vậy sao? Hai đứa định đặt tên là gì chưa?"
"Em và Trí Thành cũng chưa nghĩ ra nữa."
Tâm Đan và Trí Thành đã kết hôn được hai năm, nữ chính sau khi tốt nghiệp liền vào làm việc tại Hạ Thị, bây giờ cũng đã có một chức vị khá cao, còn Trí Thành thì tiếp quản công ty của gia đình.
Cuộc sống của hai người trôi qua rất hạnh phúc, vui vẻ.
Sau khi nói chuyện một chút, Cố Tư Vũ chào tạm biệt hai người rồi rời đi.
Tâm Đan nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, đột nhiên không thể kiềm được tiếng thở dài.
Cô bỗng nhớ tới ngày đó, nhớ tới hình ảnh người đàn ông bần thần như mất hồn vào ngày chôn cất của cô gái ấy.
Cô khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay người đàn ông cạnh mình.
"Trí Thành, thật may mắn khi em đã không bỏ lỡ anh."
…
Cố Tư Vũ lái xe trở về nhà liền đi thẳng lên phòng ngủ, vừa mở căn phòng ra, một tủ kính to đùng đã đập vào mắt người nhìn.
Ở đó có một bộ quần áo, một đôi giày và cả bó hoa hồng khô được bảo quản trong quả cầu lung linh.
Việc đầu tiên khi hắn đi vào phòng chính là đứng trước cánh tủ ấy thật lâu và ngắm nhìn từng món đồ.
Cho dù hắn đã nhìn nó hàng vạn lần thì cũng chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, bởi vì nó là món quà của người mà hắn yêu nhất… bởi vì nó là thứ duy nhất cô để lại cho hắn…
Ánh mắt Cố Tư Vũ dần trở nên mê man, như đang lạc trôi vào một thế giới nào đó, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Tư Vũ, em quên hôm nay Hạ tổng mời ăn tối sao?"
"Vâng.
Em biết rồi."
Cố Tư Vũ cúp điện thoại, xoay rời khỏi căn phòng.
Kể từ bảy năm trước, hai tập đoàn Cố, Hạ đã trở thành đối tác làm ăn thân thiết của nhau, thị phần trong mảng hóa phẩm vốn cạnh tranh khốc liệt thì nay đã không còn ai quan tâm đến nó nữa.
Cả hai nhà cùng nhau hợp tác phát triển, trở thành bức tường thành kiên cố của nền kinh tế nước nhà.
Về tập đoàn lớn thứ ba Lam Lâm thì không còn lại gì sau khi chuyện đó xảy ra.
Ngày ấy, Lam tổng phát hiện ra việc mình bị