Trong căn phòng được trang trí theo phong cách công chúa, Cố Tư Vũ lặng lẽ bước vào, bên trong phòng có treo khung ảnh cô gái đang nở nụ cười trên tường.
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền quay đi bởi vì đó không phải là người mà hắn muốn.
Thứ hắn tìm đến là chiếc máy tính màu trắng đang đặt trên bàn.
Cố Tư Vũ khẽ đưa tay chạm vào nó, đây là thứ mà hắn nhìn thấy ở bên cạnh cô gái ấy nhiều nhất.
Đến mức hắn đã từng phải ghen tỵ với chiếc máy tính vô tri này.
"Thầy có muốn cầm nó về không?"
Hạ Dư không biết đã đi theo hắn từ lúc nào, cậu đứng ở cửa phòng nhìn hắn lên tiếng.
"Ba cậu không cho phép điều đó đâu."
Hạ Dư bước vào, cầm lấy laptop đặt vào tay Cố Tư Vũ: "Không sao, thầy cầm về đi.
Ông ấy không phải keo kiệt gì đâu, chỉ là không muốn thầy cứ mãi nhớ nhung chị ấy mà thôi.
Nhưng vốn dĩ có làm gì thì thầy cũng đâu thể quên được chị gái em.
Đúng không?"
Những năm trước, Hạ Dư đã bắt gặp rất nhiều lần cảnh người thầy này được sinh viên tỏ tình, cũng từng tận tai nghe thấy lời từ chối của thầy ấy.
Một người đàn ông si tình đến như vậy thì dù có làm cách nào cũng không thể thay đổi tâm ý của anh ta.
Với cậu, chị gái là người con gái tốt nhất thế giới này, chị ấy nên có một người si tình như vậy.
Nhưng cũng bởi vì đó là chị gái cậu nên cậu càng thêm tiếc nuối cho cuộc tình này.
"Thầy Cố, em sẽ không bảo thầy quên đi chị ấy như mọi người đâu.
Nhưng mà… hãy sống tốt để chị ấy vui vẻ nhé."
Cố Tư Vũ đã từng dằn vặt, từng tự trách chính bản thân, cũng từng trách mắng cả cô gái ấy.
Cô đã nói không thích hắn, thì hãy cứ bỏ mặc hắn và đừng nên xuất hiện ở đấy.
Nếu như vậy… Thì có lẽ…
Nhưng thế giới này vốn dĩ không có chữ nếu như...!
Cầm laptop lạnh ngắt trong tay, hắn khẽ mỉm cười: "Tính mạng của tôi là do cô ấy cứu cơ mà, làm sao tôi có thể sống một cách uổng phí được.
Tôi sẽ sống vui vẻ, vui vẻ thay cho cả phần của cô ấy."
Cố Tư Vũ đem theo laptop của cô trở về nhà, lại phát hiện có một bóng dáng đang đứng trước cổng, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực giữa đêm tối.
Trái tim hắn đột nhiên đập mạnh liên hồi…
Nhưng khi bóng người ấy xoay lại, nhận ra gương mặt chẳng phải của người mà hắn nhớ nhung, ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt, trái tim nhảy nhót cũng dừng lại.
"Cô là ai?"
Nghe thấy giọng nói lãnh đạm của hắn, Ngô Nhã Kỳ hơi cụp mắt buồn rầu, nhưng vẫn bước đến trước mặt hắn: "Mấy năm trôi qua rồi, thầy quên em cũng phải, em là Ngô Nhã Kỳ, từng học cùng lớp với Hạ An Di, cũng từng… gây chuyện và bị đuổi học."
Trong trí nhớ của Cố Tư Vũ cuối cùng cũng nhận ra Ngô Nhã Kỳ, đứa con gái của hiệu trưởng trường đại học.
"Em đến đây có chuyện gì?"
"Em mới về nước, mà hôm nay là ngày nhà giáo, nên em muốn đến thăm thầy, cũng là muốn nói với thầy một việc.
Việc mà cách đây lâu lắm rồi em vẫn chưa thể nói ra."
Cố Tư Vũ im lặng không đáp lời nhưng Ngô Nhã Kỳ thì vẫn tiếp tục nói: "Thầy, em thích thầy.
Ngay từ lần gặp đầu tiên khi thầy đến nhà, thì em đã thích thầy rồi, em cố gắng thi đậu vào trường cũng chỉ bởi vì thầy mà thôi.
Em… vẫn luôn thích và nhớ về thầy."
Ngô Nhã Kỳ nhắm chặt mắt nói hết tâm tư, bàn tay nắm chặt bó hoa cho thấy nỗi khó khăn của cô.
Nhưng điều ấy không hề làm cho người đàn ông đối diện thấy cảm động một chút nào.
"Tôi từ chối lời tỏ tình của em.
Bây giờ em có thể về được rồi."
Ngô Nhã Kỳ khẽ mở mắt nhìn xuống đất, cô đã biết trước kết quả sẽ như vậy rồi nhưng vẫn không ngăn được sự thất vọng của mình.
"Thầy có thể cho em một lý do không? Là vì em không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, hay là…"
"Xin lỗi em, trái tim tôi đã bị một người con gái khác đem đi rồi.
Là đem đi mãi mãi mà không thể trở về được nữa."
Cố Tư Vũ để lại một câu như vậy rồi lướt qua đi vào bên trong,