Sau khi tiêu diệt xong quái thú, năm thành viên ở lại làng đều bị thương khá nặng nhưng tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Người duy nhất không mảy may có vết thương nào chính là Thập Nhất, và hành động đứng ngoài cuộc khi mọi người đang chiến đấu của cô cũng bị những người đó vạch trần.
"Tại sao cô rõ ràng nghe thấy tiếng gọi của tôi nhưng lại cố tình nhắm mắt làm ngơ.
Việc làm của cô từ đầu đến cuối chỉ là đứng đó bảo vệ chính mình."
Cậu thiếu niên Oran mang theo sự tức giận đến chất vấn Thập Nhất nhưng gương mặt cô gái vẫn chỉ có thản nhiên và dửng dưng, ánh mắt y hệt như lúc cậu ta nhìn thấy lúc đó, là ánh mắt của một người ngoài cuộc.
"Ồ… Trước đó không phải ngươi nói với ta là đừng kéo chân các ngươi sao?"
Cô đã làm đúng như lời cậu ta nói rồi đấy.
Hoàn toàn không kéo chân bọn họ một chút nào luôn.
"Alice, dù thế nào chúng ta cũng là đồng đội, cô giương mắt nhìn đồng đội lâm vào chỗ chết mà không thấy hổ thẹn sao?"
Nghe nhắc đến hai chữ đồng đội, ánh mắt Thập Nhất tràn đầy chế nhạo.
Mối quan hệ giữa nguyên chủ và các thành viên còn có thể gọi là đồng đội cơ đấy.
"Các ngươi biết nơi này rất nguy hiểm, lại cố tình để người có năng lực yếu nhất như ta một mình đi cho ngựa ăn bên ngoài làng.
Nếu như lúc ấy có quái thú đến, ta không phải là chết trước tiên sao?"
Không chỉ Oran mà bốn người khác cũng đều thay đổi sắc mặt vì điều này.
Nam chính Henry âm thầm liếc tới bọn họ, đây không phải là điều mà hắn giao cho Alice.
"Được rồi, đối với các ngươi ta là người mới, ma cũ bắt nạt ma mới cũng không có gì lạ.
Nhưng việc các ngươi ăn hết đồ ăn, chỉ để lại một mẩu bánh mì khô không khốc cho ta là không thể tha thứ."
Thập Nhất nghiến răng, nghĩ đến cảm giác ăn bánh mì khô cứng mà không có nước súp là lại tức anh ách.
Bọn chúng thế này còn không phải là "tra đồng đội" à?
Hừ… cô không phụ quái thú một tay giết bọn chúng là đã kìm hãm lắm rồi đấy.
.
truyện kiếm hiệp hay
"Alice, cô vốn dĩ không có năng lực gì nên mới giao cho cô việc nhẹ nhàng nhất.
Bọn ta… cho rằng nơi này an toàn nên mới để cô đi một mình.
Còn chuyện đồ ăn, vốn dĩ là người dân đưa gì bọn ta ăn nấy.
Alice, cô có cần nhỏ nhen đến như vậy không? Cô là ham sống sợ chết nên bây giờ mới tìm cách đổ tội lên bọn ta." Người bay Gravi lên tiếng, hắn cũng là muốn giải thích cho thủ lĩnh Henry nghe thấy.
Nam chính ghét nhất chính là việc nội bộ lục đục như bây giờ, vì vậy lúc này lông mày hắn đang nhíu rất sâu.
Nhưng dù sao bọn họ cũng đang ở bên ngoài, xung quanh còn có rất nhiều thường dân và quân lính đang nhìn, nên Henry chỉ có thể ngăn lại việc tranh cãi này.
"Việc cấp thiết bây giờ là giúp ngôi làng dựng lại bức tường phòng thủ.
Chuyện này tạm dừng ở đây, đợi trở về sư đoàn ta sẽ giải quyết.
Người bị thương ở lại nghỉ ngơi, còn lại thì đi theo ta."
Henry phất tà áo choàng đi ra bên ngoài, những người khác đều liếc nhìn Thập Nhất một cái đầy ý tứ rồi đi theo hắn.
"Alice Dixon, cô thấy mình xứng làm anh hùng sao?" Đó là câu nói mà Oran dành cho Thập Nhất trước khi cô bước ra khỏi căn phòng.
Cô quay lại nhìn Oran, đối diện với ánh mắt coi thường của cậu.
Là đôi mắt rất sáng, cũng rất long lanh, nó chứa đựng tinh thần bất khuất, kiên cường của một anh hùng trong thân hình bé nhỏ ấy.
Cô biết cậu ta cố tình nói cả họ của cô ra để chế nhạo thân phận con gái vị anh hùng Dixon vĩ đại.
"Có xứng hay không thì ta vẫn phải làm anh hùng thôi." Vì đó là nhiệm vụ của cô mà.
"Nhưng nghe này, không phải cứ mạnh mẽ, chiến đấu quên mình thì sẽ xứng đáng trở thành anh hùng đâu.
Chết rồi, cậu cũng chỉ còn lại một đống tro tàn mà thôi.
Sau này làm nhiệm vụ hãy suy nghĩ bằng cái đầu hơn đi.
Ảo ảnh của cậu chỉ ở mức khiến người ta rơi vào mơ mộng, chứ không thể khiến người ta quên đi cảm giác ở thực tại.
Kế hoạch ngu xuẩn như vậy nên tôi mới phải giả điếc đấy.
Oran kinh ngạc nhìn Thập Nhất: "Cô đã nhận ra điều đó thì tại sao lại không nói với chúng tôi?"
"Lúc đó nếu ta nói ra thì các ngươi sẽ nghe sao?"
Rõ ràng là không, thậm chí cô còn phải nhận lại những câu nói khinh thường khác.
Với bọn họ, Alice chỉ là một người tầm thường với năng lực thấp kém, họ chỉ sử dụng cô khi cần mồi nhử và kẻ tiên phong mà thôi.
"Các ngươi đã từng coi Alice Dixon là đồng đội hay chưa mà yêu cầu ta phải coi các ngươi là đồng đội, phải xông vào nguy hiểm để giúp đỡ các ngươi.
Tự mình nói mà không thấy nực cười sao?"
Thập Nhất nói xong liền quay người rời đi, mặc kệ những người đang nằm trên giường mở miệng