"Ộp… ộp…"
Một con cóc vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thập Nhất.
Nhìn thấy nó, cái bụng cô cứ thế sôi lên ùng ục.
Không biết đã ngủ trong bao lâu mà Thập Nhất có cảm giác đói meo rồi.
"Cóc thì nên làm món gì cho ngon đây?"
Kim thiền: Ộp… ộp… Ngươi không có mắt à? Ta rõ ràng là ma thú lợi hại nhất ma giới.
"Ở đây chắc cũng không có gia vị đâu.
Thôi, cóc nướng đi cho nhanh."
Vì thế mà lúc Nguyên Nhạc xuất hiện trong bí cảnh liền nhìn thấy khung cảnh một người một cóc đuổi bắt nhau làm dập nát cả vùng cây cỏ xanh mướt.
Kim thiền trông thấy sự xuất hiện của Nguyên Nhạc liền biến nhỏ nhảy lên vai hắn, trơ đôi mắt lồi nhìn thiếu nữ đang chạy đến.
"Ộp… ộp…" Chủ nhân, nàng ta phát điên rồi, cứ muốn bắt ta ăn thịt thôi.
Huhu…
Kim thiền muốn mách lẻo nhưng với cái tiếng ộp ộp đó của nó thì chẳng ai có thể hiểu cả.
Trông thấy thiếu nữ lành lặn xuất hiện trước mặt, nỗi lo lắng trong lòng Nguyên Nhạc rốt cuộc cũng biến mất.
"Con cóc này của người sao? Đồ đệ mới?"
Suy luận của thiếu nữ này luôn làm Nguyên Nhạc không theo kịp.
Hắn chưa cao siêu đến nỗi có thể thu giống loài khác con người làm đệ tử đâu.
"Nó là ma thú."
Nguyên Nhạc không biết lý do là gì nhưng từ ngày hôm đó ma thú này vẫn luôn đi theo hắn, còn trở nên vô cùng ngoan ngoãn nữa.
Hắn không thể để ma thú đi linh tinh bên ngoài nên tạm thời cho nó ở trong không gian này.
"Ma thú? Vậy là có thể ăn đúng không?"
Thập Nhất lập tức giơ tay bắt con cóc đang đứng trên vai Nguyên Nhạc.
Kim thiền bị bắt liền kêu la vang trời, nhưng lại mặc nhiên không hề ra tay làm hại đến cô.
Tiếng kêu của nó khiến đầu Thập Nhất chỉ muốn vỡ ra, cô đưa tay đập nó cái bép:
"Nam nhi đại trượng phu, động thủ không động khẩu! Câm miệng!"
Kim thiền tròn mắt nhìn Thập Nhất, rõ ràng là đang không hiểu tại sao thiếu nữ này biết được giới tính của nó.
"Ngươi đói sao?" Nguyên Nhạc đứng gần lên tiếng hỏi.
"Ừm.
Rất đói.
Ta đã ngủ bao lâu rồi vậy?"
"Hơn hai ngày."
Thập Nhất xoa xoa cái bụng, có hơn hai ngày thôi mà cô cảm tưởng như mấy trăm năm chưa được ăn rồi ấy.
Nhìn tới con cóc trong tay, đôi mắt Thập Nhất lóe sáng.
Đối diện với ánh mắt thèm thuồng ấy, kim thiền nổi hết cả da cóc, mà da nó vốn dĩ cũng chẳng mềm mịn gì cho cam.
"Sư phụ, chúng ta nhóm lửa nướng cóc."
"Ma thú không thể ăn.
Thả nó ra đi.
Ta đi lấy thức ăn cho ngươi."
Nguyên Nhạc nói rồi biến mất, nhưng chỉ hai giây sau đã xuất hiện lại.
Trên tay còn mang theo một con vịt quay nóng hổi thơm ngát.
Nhìn thấy đồ ăn, Thập Nhất lập tức vứt bẹp kim thiền xuống đất, ôm lấy vịt quay của mình.
Một mình cô cứ thể gặm hết cả con vịt, còn Nguyên Nhạc chỉ ngồi yên lặng bên cạnh nhìn cô.
Đợi Thập Nhất ăn xong thì lập tức có một chiếc khăn sạch sẽ đưa tới trước mặt.
Cô nhìn Nguyên Nhạc đầy nghi ngờ, tên sư phụ vô trách nhiệm bữa nay đột nhiên có tình người ghê.
Phải rồi, dù sao cô cũng đã cứu hắn một mạng đấy.
Nghĩ đến việc bản thân mình đã chắn giúp hắn một mũi tên, biểu cảm khuôn mặt Thập Nhất đột nhiên cứng đờ.
"Ngươi sao vậy?" Nguyên Nhạc lo lắng hỏi khi thấy nàng có biểu hiện bất thường.
Vừa dứt lời xong thì thiếu nữ kia đã ở ngay trước mặt hắn vạch cổ áo mình ra.
Hình dáng đôi gò bồng đào lấp ló lộ ra một phần, làn da trắng mởn cứ thế phơi bày trước mắt.
Nguyên Nhạc bị sửng sốt đến bất động thân thể.
"Ộp…"
Tiếng kêu của kim thiền làm người nam nhân sực tỉnh.
Hắn vội vàng dùng tay kéo cổ áo thiếu nữ lại, đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo hướng về ma thú dưới đất:
"Cút."
Kim thiền sợ hãi lập tức quay đầu chạy biến đi.
Nguyên Nhạc lúc này mới nhìn tới Thập Nhất, giọng điệu vô cùng tức giận: "Ngươi đang làm cái gì?"
Lần đầu tiên Thập Nhất trông thấy dáng vẻ này của Nguyên Nhạc, cô còn tưởng hắn là người không biết nổi giận cơ đấy!
"Có gì đâu.
Ta kiểm tra thân thể chút ấy mà.
May là không có dấu vết gì hết." Nếu trên bộ ngực xinh đẹp này mà để lại sẹo thì cô chắc chắn sẽ buồn đến chết mất.
"Ngươi hết chỗ để xem rồi sao? Không biết còn có ma thú ở đây à? Có thể giữ ý tứ chút không hả? Người là nữ nhân đấy!!!"
Thập Nhất nhìn Nguyên Nhạc khó hiểu, chỉ là con cóc thôi mà, hắn có cần tỏ ra bức xúc vậy không? Cứ như đây là thân thể của hắn vậy.
"Thế sư phụ định đặt tay ở ngực ta đến bao giờ?"
"..." Nguyên Nhạc chợt nhận ra tay hắn vẫn đang cố gắng che chắn cho thiếu nữ.
Được nhắc nhở, hắn lập tức buông tay ra như đụng phải lửa.
Nhưng hắn vừa thả ra thì hình dáng khe sâu đầy đặn nào đó lại lộ ra trong mắt.
Cả người Nguyên Nhạc đứng phắt dậy, không dám nhìn tới cô, miệng lắp bắp: "Ngươi… ngươi còn không mau chỉnh trang lại."
Thập Nhất kéo cổ áo lên, dáng vẻ không có chút ngại