Với sự quyết tâm giữ gìn trong sạch của Nguyên Nhạc, Thập Nhất cũng không thể cưỡng ép nam nhân người ta ra mà song tu được.
Vì thế mà một đêm đó, hai người chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ đến sáng.
Mà ở một nơi khác trong Nhẫn tông, khi người ta vẫn đang loay hoay tìm kiếm Ngư chưởng môn và Bách Lâm thì đột nhiên hai thân thể nam nhân trần truồng ôm lấy nhau xuất hiện trong tầm mắt rất nhiều người.
Trên thân thể hai con người dính đầu máu me và cả gương mặt bê bết máu từ hốc mắt của Bách Lâm.
Cảnh tượng kinh khủng ấy thật sự là một lời nói hết.
Tin tức Ngư chưởng môn của Hoàng Nhân tông và Bách Lâm xảy ra quan hệ không thể miêu tả nhanh chóng đến tai tất cả đệ tử của Nhẫn tông và những bị khách hôm nay mới chuẩn bị lên đường trở về.
Không cần biết lý do đằng sau của việc này là gì thì danh tiếng của cả hai người và tông môn đều đã bị ảnh hưởng.
Thập Nhất rất nhanh chóng được triệu tập đến gặp chưởng môn, đi cùng với cô là Nguyên Nhạc.
Hắn đứng ngay sát bên cạnh, một bộ dáng bảo kê cho Thập Nhất.
Không thấy Bách Lâm ở đây mà chỉ có tên Ngư Chưởng môn với gương mặt đen như đít nồi.
"Lãm Đồ Hinh, Ngư chưởng môn và Bách Lâm nói rằng, là ngươi đã ra tay phế đi đôi mắt của Bách Lâm, sau đó khi Ngư chưởng môn đến can ngăn thì ngươi lại bắt ép ngài ấy dùng Đỉnh xuân, rồi sau đó tạo kết giới nhốt hai người bọn họ ở bên trong.
Có phải không?" Giọng chưởng môn gằn xuống, dường như đang rất tức giận vì nhi tử duy nhất của mình.
Rõ ràng là hai người đó có âm mưu với Thập Nhất trước nhưng bây giờ cô lại thành đại ma đầu hại người rồi.
Thập Nhất đàng hoàng đứng ở đó, đối diện với uy áp đang hướng về phía mình mà không mảy may tỏ ra khó chịu.
Trong khi những đệ tử đứng hai bên đều đã mặt nhăn mày nhó.
Nguyên Nhạc phất tay một cái thì gương mặt của đám đệ tử mới có thể dịu bớt đi.
Hắn nhìn về chưởng môn: "Phải đợi đệ tử của ta trả lời."
Thập Nhất lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Không phải ta."
"Không phải ngươi? Vậy ý ngươi là ta và Bách Lâm đều nói dối sao? Hừ… Lãm Đồ Hinh… Ngươi dám làm mà không dám nhận!" Ngư chưởng môn tức giận đập bàn đứng dậy.
Hờ… Ai quy định dám làm thì phải dám nhận nào.
Thập Nhất nhìn hắn bằng con mắt khinh thường: "Vậy các người có gì để chứng minh là các ngươi không nói dối?"
"Ta và Bách Lâm chính là nhân chứng sống.
Một người có thể không tin, nhưng đây là ai nhân chứng.
Ngươi còn chối cãi."
"Ồ… Quan hệ hai người vốn dĩ đã không trong sáng rồi.
Làm sao biết được có phải hai người thông đồng với nhau để đem ta ra làm bình phong cho hành vi xấu hổ của mình."
Lời nói của Thập Nhất chẳng khác nào đang phơi bày ra nỗi ô nhục nhất đời này của Ngư Chưởng môn.
Hắn vậy mà có thể bị một cô nương hại thảm đến như vậy.
Ánh mắt Ngư chưởng môn nhìn về Thập Nhất trở nên vô cùng căm hận.
"Bách Lâm là bị ngươi tự tay móc hai mắt, ngươi còn giảo biện!"
Thiếu nữ hững hờ đáp lại: "Ai biết được đấy có phải vì tình thú giữa các ngươi hay không? Ừm… đêm tối như mực, móc nhầm cũng có thể lắm."
Ngư chưởng môn đã tức giận đến không nói lên lời, hắn ta lập tức mặc kệ tất cả mà lao về phía Thập Nhất, nhưng thân người hắn rất nhanh chóng bị một đạo lực bắn ra xa, đập vào vách tường.
Nguyên Nhạc nhìn hắn đe dọa: "Đừng có động tay động chân với nàng ấy."
Rầm… Tiếng đập bàn từ phía trên truyền xuống, chưởng môn tức giận nhìn Nguyên Nhạc: "Đệ không thể bao che cho Lãm Đồ Hinh như vậy! Nàng ta đã phạm tội vô cùng lớn."
"Đồ đệ ta bảo không làm tức là không làm.
Nếu không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục hơn thì đừng hòng động vào nàng ấy."
Nhìn gương mặt khẳng định chắc chắn của Nguyên Nhạc nếu không phải Thập Nhất biết hắn đêm qua đã chứng kiến thì cô cũng thật sự tin rằng mình vô tội mất.
Tốt! Nam nhân của cô phải thế này chứ!
"Được.
Vậy thì đệ hãy lấy gương thiên quang ra đây." Chưởng môn đề nghị.
Gương thiên quang là một bảo vật có khả năng xem lại quá khứ của một người nào đó.
Thứ lợi hại như vậy đang nằm trong tay Nguyên Nhạc.
Bởi vì biết chắc Thập Nhất là hung thủ nên hắn làm sao có thể cứ