Con người Thập Nhất chính là phiên bản mô phỏng của cục đá, bởi vì cho dù cố gắng tác động thế nào thì nó vẫn cứ trơ ra như vậy, lạnh lùng và cứng rắn đến đáng ghét.
Nhưng hòn đá nào phải là một thứ thiên trường địa cửu, nó vẫn sẽ thay đổi khi người tác động lên nó đủ yêu thương, đủ kiên nhẫn và đủ vị tha.
Mà người duy nhất có thể làm điều đó chỉ là Hắn mà thôi, cho dù không có ký ức, cho dù mỗi thế giới đều chịu nhiều thương tổn thì hắn vẫn sẽ tiếp tục thích cô, tiếp tục theo đuổi, tiếp tục từ bỏ nhiều thứ vì cô.
Thập Nhất chẳng thể biết được mình đã rung động vì hắn ở giây phút nào, nhưng ở thế giới này, cô nhận ra bản thân mình khó chịu bao nhiêu khi nhìn thấy hắn cứ suốt ngày chạy trốn khỏi cô.
Có lẽ nếu như không có tính cách đó ở Nguyên Nhạc thì Thập Nhất đã không biết rằng, cô không hề ghét sự làm phiền của hắn, sự ồn ào, va chạm thân mật hay những hành vi càn rỡ của hắn.
Thật ra là cô đã quen với nó rồi, quen thuộc đến nỗi khi phải trở lại cuộc sống yên bình, tĩnh lặng của mình, cô bắt đầu cảm thấy thật nhàm chán.
"Nguyên Nhạc, ta không biết lý do ngươi luôn chạy trốn là gì.
Nhưng nếu ngươi đã nhìn thấy ảo cảnh của ta thì chắc cũng rõ một phần nào tính cách ta rồi đúng không? Ta chưa bao giờ là người tốt cả.
Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn thôi.
Một là của ta, hai là… không là gì cả."
Không là gì cả này chính là sự biến mất hoàn toàn, giống như sự tan biến không chút tung tích của bọt biển vậy.
Bởi vì Thập Nhất đã cho hắn rất nhiều cơ hội, mà tự hắn vẫn luôn lựa chọn bám theo cô và khiến cô thích hắn như bây giờ.
Từ lời tỏ tình ngọt ngào trước đó thì Thập Nhất đã quay sang 360 độ uy hiếp người ta luôn rồi.
Rõ ràng là một thiếu nữ vô cùng hung hăng, độc đoán và ngạo mạn, nhưng Nguyên Nhạc lại dâng lên rung cảm vô cùng lớn với từng lời nói của cô.
Lông mi hắn run run, đôi mắt chớp nhẹ, giọng nói cũng mang theo độ rung cảm thật đặc biệt:
"Ai cũng cho rằng ta là một người vô tình, không có trái tim, không có lòng nhân ái.
Ta đã nghĩ rằng sẽ không có bất kỳ một ai thích người như ta cả.
Ta cứ thế chạy trốn nàng, chạy trốn tình cảm của bản thân, bởi vì ta...!không muốn bản thân một lần nữa phải chịu tổn thương."
Nắm đó, Nguyên Nhạc tự tay giết đi 1000 sinh mạng đồng môn, chính hắn mới là người chịu nhiều đau đớn nhất.
Nhưng rốt cuộc những người hắn cố gắng bảo vệ lại đều quay lưng và chửi mắng hắn.
Đó là vết thương lòng lớn nhất khiến Nguyên Nhạc bắt đầu đắm chìm vào việc bế quan tu luyện, không để ý bất kỳ việc gì bên ngoài nữa.
Bởi vì pháp thuật sẽ không bao giờ phản bội lại nỗ lực hay cố gắng của hắn.
"Nàng từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của ta.
Khiến ta có cảm giác như bản thân đã quen nàng từ rất lâu rồi.
Ta đoán đó chính là duyên phận từ kiếp trước của chúng ta."
Đôi mắt của Nguyên Nhạc mang theo sóng nước uyển chuyển óng ánh, nhẹ nhàng nhấc lên, hàm chứa biết bao nhu tình nhìn cô:
"Thập Nhất… nàng nói ta chỉ có thể lựa chọn một là của nàng, hai là không gì cả.
Nhưng ta không nghĩ đây là sự lựa chọn đâu.
Mà đây chính là số phận của ta, là của nàng hoặc không là gì cả."
Nếu không có thiếu nữ này, hắn sẽ tiếp tục chìm vào bóng tối một mình như vậy hàng trăm, hàng nghìn năm nữa.
Và đến khi chết đi, hắn sẽ chỉ còn lại một bộ xương mục rửa cô độc.
Nàng đến, như một làm gió mới, thổi mát cuộc sống yên tĩnh nhàm chán của hắn.
Khiến hắn nhận ra bức tường đá mà mình đối diện suốt hàng trăm năm qua vô vị biết nhường nào.
Khiến hắn nhận ra nỗi nhớ nhung một người có thể dày vò hắn bao nhiêu.
"Ta không muốn phải tiếp tục quan sát nàng qua những thứ bảo vật vô dụng kia nữa.
Ta...!muốn được chân chính đứng bên cạnh nàng."
Nguyên Nhạc hơi nhướng người về phía trước, chạm lên cái miệng nhỏ nhắn hồng đào của thiếu nữ, âm thanh vang lên xen kẽ giữa những cánh môi:
"Thập Nhất… Ta thích nàng...!Rất