Từ sáng sớm đã có vô số người đi đến Nhạc Tịnh Phong, bởi vì danh tiếng Nguyên Nhạc trong giới tu sĩ là không thể bàn cãi nên các tông môn lớn nhỏ đều phái không ít người đến tham dự hôn lễ.
Ghế ngồi ở bốn phía đã chuẩn bị được cả chục ngàn cái, rậm rạp chằng chịt.
Bàn tiệc với đầy đủ rượu và thức ăn xếp thành từng vòng tròn, bao vây một khán đài nổi bật ở trung tâm.
Trên khán đài là màn ca kỹ bởi một dàn nhạc và những thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy múa.
Mỗi bàn đều có một người dân thường phục vụ rót rượu vô cùng chu đáo.
Chứng kiến buổi hôn lễ long trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều, chưởng môn Nhẫn tông đã rất kinh ngạc.
Trước đó Nguyên Nhạc nói muốn rời tông môn một cách lặng lẽ nên bọn họ chưa hề thông báo tin tức này ra bên ngoài.
Bây giờ đối diện với những lời chúc mừng của các vị khách, Bách Tùng chỉ có thể cười trừ qua loa.
"Bách chưởng môn, rốt cuộc thì tân nương của Nguyên phong chủ là cô nương nhà nào vậy?"
Đây đã là lần thứ n ông ta nhận được câu hỏi này.
Bởi vì trong thiệp mời của Nguyên Nhạc không hề đề cập đến danh tính tân nương.
Bách Tùng đoán lý do mà hắn làm như vậy là để che giấu thân phận sư đồ, nên ông ta cũng chỉ lấp lửng trả lời:
"Mọi người đợi một lát nữa không phải sẽ liền biết sao?"
Chưởng môn vươn mắt nhìn tới Bách Lâm ngồi ở chiếc bàn không xa.
Mặc dù đã dặn dò kỹ đứa nhi tử này, ông ta vẫn thấy thật không an tâm đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi điều gì đó của nó.
Đã đến giờ lành từ lâu, nhưng mãi cũng không thấy xuất hiện người chủ trì hôn lễ chứ đừng nói là hai nhân vật chính.
Điều này khiến cho người tham dự phải xôn xao bàn tán với nhau.
Bọn họ càng giống như đang tham gia một bữa tiệc ăn uống hơn.
Trang trí hôn lễ thường sẽ là một màu đỏ tươi đầy cung hỉ, nhưng hoa lụa, đèn đuốc, khăn trải bàn, đồ trang trí, tất cả đều là hai màu đỏ đen đan xen, khiến cho không khí nơi đây trở nên kỳ quặc hơn bao giờ hết.
Khi mọi người vẫn đang nghi hoặc dùng bữa thì một đạo ánh sáng từ xa lóe lên, bóng dáng hai người mang lễ phục đỏ ngự kiếm xuất hiện ở nơi diễn ra hôn lễ.
Bọn họ đứng giữa không trung, khiến tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu lên nhìn.
Trông thấy hình ảnh nam thanh nữ tú lộng lẫy đứng cạnh nhau, bàn tay đặt trên bàn của Bách Lâm lập tức nắm rất chặt, trong đôi mắt hằn lên từng tia kiềm chế.
Sau đó hắn lại đưa mắt quan sát xung quanh đầy ý đồ.
Nguyên Nhạc và thiếu nữ bên cạnh đều mặc trường bào màu đỏ, khác với những bộ lễ phục bình thường, nó được thêu thêm hoa văn đen trên nền đỏ vô cùng bắt mắt.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rõ hình rồng và phượng trên tà áo.
Điều kỳ lạ chính là vị thiếu nữ mang y phục hình rồng, còn Nguyên Nhạc lại mặc xiêm y lộng lẫy thêu phượng hoàng.
Những người đã từng tham gia đại hội tỉ thí của Nhẫn tông rất nhanh chóng đã nhận ra gương mặt thiếu nữ bên cạnh là người đạt danh hiệu Đệ Nhất, cũng chính là đồ đệ của Nguyên Nhạc.
Tiếng ồn ào bàn tán lúc này liền trở nên lớn bao giờ hết, âm thanh như sóng truyền khắp đỉnh núi.
Nhìn lượng người khổng lồ trước mặt, nhịp tim Nguyên Nhạc tăng nhanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hôn lễ của mình lại có thể đông đúc khách mời đến như vậy.
Khung cảnh này khiến lòng hắn liền không khỏi khẩn trương.
Bàn tay đang nắm người bên cạnh cũng bất giác chặt hơn.
"Thập Nhất, nàng định làm gì?"
Thập Nhất cho Nguyên Nhạc một ánh mắt trấn an: "Ta chỉ muốn cho chàng một hôn lễ thật hoành tráng thôi mà."
Lời này của cô là hoàn toàn thật lòng.
Đây chính là thành ý mà Thập Nhất dành cho hắn, bởi vì nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác với thế giới trước.
"Tiếp theo đây chàng hãy nhìn cho thật kỹ nhé."
Oanh!!!
Mười cường giả áo đen không thấy rõ mặt mũi từ đâu bay ra, thẳng lên không trung, bọn họ ở đứng xung quanh đôi nam nữ, bắt đầu triển khai ra thần thông rực rỡ nhất của mình, từ xa nhìn lại giống như hình thành mười cái pháo hoa xinh đẹp.
Trời đất thay đổi màu sắc, làm cho toàn bộ