Ngay khi Thập Nhất kết thúc, tiếng la thất thanh lập tức vang lên bên cạnh, những người vừa được uống thuốc giải đột nhiên ngã lăn ra đất và không ngừng hộc máu, sau đó thì đồng loạt trợn mắt mà tắt thở.1
Bách Lâm tròn mắt nhìn từng thi thể trong vũng máu, bởi vì quá kinh ngạc nên một chữ cũng không thể thốt ra.
"Bách Lâm, ngươi làm tốt lắm!" Lời khen của Thập Nhất vang lên, lọt vào tai từng người ở đây rất rõ.
Sau khi uống thuốc giải Sát sĩ, hai trăm người có cảnh giới cao nhất nơi này đều ngã xuống chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân của nó liền sờ sờ ngay trước mắt.
"Khoan đã… mọi người mau nhìn xem, tại sao người của Nhẫn tông lại không trúng độc?"
Ngay lúc này bọn họ mới nhận ra một điều rất rõ ràng, rằng những người đến bây giờ vẫn chưa phát tác biểu hiện trúng độc, tất cả đều mang y phục trắng của Nhẫn tông.
"Thì ra Nhẫn tông các ngươi đã cấu kết với ma tộc!!!"
Bách Tùng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lập tức lên tiếng phản bác: "Mọi người hãy bình tĩnh, đây chắc chắn là kế ly gián.
Chúng ta không thể bị mắc mưu!"
"Vậy các ngươi giải thích thể nào về 200 người đã chết hả? Tại sao ngoại trừ Nhẫn tông các ngươi, bọn ta đều bị trúng độc?"
Bách Tùng nhìn tới Bách Lâm vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, vội vàng bước tới muốn hỏi hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ là một mảng mù mịt.
Từ lúc nghe nhi tử này nói về thuốc giải Sát sĩ ông ta đã nghi ngờ rồi, nhưng bởi vì tình hình nguy cấp nên chỉ có thể bỏ qua một bên.
Ai mà ngờ được kết quả lại như thế này!
"Phụ thân… Con… con thật sự không biết tại sao lại như vậy?" Bách Lâm hoảng hốt, rồi đột nhiên mở to mắt như nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu chỉ lên Thập Nhất, "Là nàng ta, là nàng ta đã đổi thuốc của con! Nhất định là như vậy!!!"
"Không phải ngươi nói số thuốc giải đó được tích trữ trong không gian từ lâu sao? Người nào có thể chui vào không gian của ngươi để tráo thuốc hả? Chúng ta thật sự đã nhìn nhầm Nhẫn tông các ngươi rồi!"
Lời giải thích này của Bách Lâm hoàn toàn không được tin tưởng, bởi vì nhẫn không gian đều chỉ có một người làm chủ, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể lấy đồ vật ra.
Bọn họ sẽ không thể biết được, có một người làm được việc đó.
Và người đó cũng cố tình không dùng rượu độc cho các bàn tiệc của tu sĩ Nhẫn tông.
Thập Nhất nhởn nhơ nhìn bọn chúng cắn xé lẫn nhau.
Cô khẽ hé môi, lên tiếng: "Haizz… Ra là các ngươi không muốn mối quan hệ của chúng ta bị lộ tẩy, nhưng ta lại lỡ miệng khen Bách Lâm mất rồi!"
Bách Tùng đen mặt, hoàn toàn nhận ra nàng ta đang cố tình vu oan cho bọn họ.
"Xàm ngôn! Nguyên Nhạc vốn đã không còn là người của Nhẫn tông.
Chúng ta cũng chưa bao giờ cấu kết với ma tộc!"
"Đúng.
Nguyên Nhạc từ nay đã trở thành ma hậu của ma giới, một chút cũng không còn liên quan đến Nhẫn Tông.
Hôm nay, ta đã mời đến toàn bộ những có địa vị của tông môn khác.
Bách chưởng môn, đối thủ của ngươi đều sẽ chôn thân ở Nhạc Tịnh phong này.
Đây là quà cưới mà ta dành cho Nhẫn tông, coi như bù đắp mất mát vì đã lấy mất phong chủ của các ngươi."
Lời Thập Nhất nói chẳng khác nào quả bom thả xuống đám tu sĩ, ai nấy mặt mũi không đen thui thì trắng bệch.
Nhưng bây giờ ngoại trừ người của Nhẫn tông, tất cả bọn họ đều không thể thi triển linh lực.
"Lãm Đồ Hinh! Ngươi ngậm máu phun người! Là ngươi cố tình khiến ta rơi vào cái bẫy này!" Bách Lâm nghiến răng, trong đôi mắt hằn lên từng tia giận dữ và ngoan độc.
"Giờ ngươi mới biết sao? Ngu ngốc!" Đó chính là câu truyền âm Thập Nhất âm thầm nói với Bách Lâm.
Hắn đã bị Thập Nhất chọc tức đến không còn lý trí, lập tức ngự kiếm muốn bay lên đối đầu với cô, nhưng phụ thân hắn đã ngăn lại: "Bọn chúng có Dạ Tư Ngạo cùng thập đại hộ pháp, chúng ta bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ!"
"Phụ thân mau tránh ra, con sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ đó!"
Thập Nhất tiếp tục lên tiếng: "Ôi dào… các ngươi không cần lo lắng vậy đâu.
Ta sẽ không để bọn chúng sống mà ra khỏi đây, sẽ không ai biết bí mật giữa chúng ta,