Nguyên Nhạc không thể ngờ tới Thập Nhất đã nhận ra ý đồ của mình tự lúc nào.
Hắn kinh ngạc hỏi cô: “Làm sao nàng biết?”
Thập Nhất áp mặt vào sau lưng hắn, dường như vẫn còn ngái ngủ.
Cô mắt nhắm mắt mở trả lời: “Tại sao ta biết không quan trọng.
Sau này chàng đừng nghĩ làm mấy việc ngốc nghếch đó nữa.”
Nguyên Nhạc quay người đối diện với Thập Nhất, bởi vì cơ thể trần truồng nên một vùng đồi núi trập trùng trắng muốt cứ thế đập vào mắt hắn.
Nhìn những vết hồng hồng rải rác trên người thiếu nữ, gương mặt ai đó đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Mặc kệ ngượng ngùng, hắn với lấy cổ tay Thập Nhất, nhanh chóng bắt mạch.
Không cảm nhận được bất cứ điều bất thường nào từ thân thể cô, Nguyên Nhạc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tại sao ma linh không có tác dụng với nàng?"
"Vì ta lợi hại." Thập Nhất nhìn hắn, "Chàng nên nói cho ta biết thứ vô dụng này là ai đưa cho chàng?"
Ma linh là một loại dược do ma tộc điều chế, giúp ăn trộm linh lực tu sĩ trong lúc song tu.
Rất nhiều ma tộc có chút nhan sắc sử dụng thứ này để câu dẫn tu sĩ hòng tăng ma lực.1
Loại ma linh Nguyên Nhạc cho Thập Nhất uống được điều chế từ máu thịt của ma cốt đời trước, có tác dụng cao cấp hơn ma linh bình thường rất nhiều.
Không chỉ có thể lấy đi toàn bộ linh lực của một tu sĩ ở cảnh giới Đại thừa, mà thậm chí nếu đối phương không phát hiện ra, hay không kìm hãm được việc hút lấy khí lực thì có thể khiến hắn trở thành một cái xác chết khô khốc.
Nghe nói thứ mình uống đêm qua có chứa máu thịt người khác, Thập Nhất chỉ muốn lập tức đem tên Dạ Tư Ngạo kia ra chém đầu.
Cho dù chủ ý này là của Nguyên Nhạc thì tên Dạ Tư Ngạo kia cũng đừng hòng thoát tội.
Thập Nhất nhìn nam nhân trước mặt, tự hỏi hắn đây là quá ngu ngốc hay quá tin tưởng vào cô nên mới dám sử dụng thứ này không chút do dự.
"Nguyên Nhạc, chàng chỉ vì không muốn tổn thương đến ta mà cam chịu vứt bỏ công sức mấy trăm năm của mình sao?"
Nếu không có chuyện của Bách Lâm, với tư chất và cảnh giới hiện tại, chỉ cần thêm một thời gian nữa, hắn nhất định có cơ hội độ kiếp thành tiên nhân.
Hành động này trong mắt người khác nhất định là ngu xuẩn đến không thể tả nổi.
Nguyên Nhạc nhặt xiêm y rơi bên mép giường, khoác lên vai cô che đi cảnh xuân và những dấu vết hoan ái.
Hắn chậm rãi nhìn vào mắt thiếu nữ trả lời: "Đối với ta, nàng mới là điều quan trọng nhất.
Bất cứ thứ gì có thể khiến nàng bị tổn hại, ta đều sẵn sàng từ bỏ nó.
Kể cả… sinh mệnh này."
Đối diện với Nguyên Nhạc lúc này, Thập Nhất chợt nhận ra, so với hắn, cái từ "thích" của cô trở nên thật bé nhỏ.
Bởi vì cô… sẽ không bao giờ vứt bỏ sức mạnh chỉ để ở bên cạnh một người, cho dù đó là hắn.
Cô nhìn hắn, ngực trái vẫn luôn tĩnh lặng, đột nhiên dâng lên cảm giác bất thường.
Trong đôi mắt cô bất chợt hiện lên sự miên man nào đó.
"Tình cảm ta dành cho nàng dường như đến một cách rất nhẹ nhàng và hiển nhiên.
Rồi bằng cách nào đó nó lại lớn lên đến mức ta cũng không thể kiểm soát.
Giống như… thích nàng là sứ mệnh của ta vậy." Nguyên Nhạc nở nụ cười, "Ta đoán kiếp trước ta hẳn đã nợ nàng rất nhiều."
Thập Nhất im lặng, đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp đập trái tim.
Không có gì khác lạ.
Cảm giác vừa nãy… là nhầm lẫn sao?
Thấy cô không nói gì một lúc thật lâu như vậy, Nguyên Nhạc liền trở nên lo lắng: "Nàng… giận ta sao?"
Thập Nhất bỏ tay xuống, nhìn lên Nguyên Nhạc: “Ta đã nói thân phận tu sĩ của chàng không thể ảnh hưởng đến ta.
Tại sao chàng không tin?”
“Ta…” Nguyên Nhạc muốn tìm một lời giải thích nhưng lại không biết phải nói gì.
Không phải hắn không tin cô mà là hắn không dám đánh cược.
Nguyên Nhạc khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói như thủ thỉ: "Dù là một khả năng rất nhỏ thì ta cũng không muốn tổn hại đến nàng.
Thập Nhất...!ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng thật lâu."
Thập Nhất biết Nguyên Nhạc dường như có điều gì đó đang giấu cô.
Bởi vì hắn thỉnh thoảng sẽ lộ ra ánh mắt lo lắng khi ngồi ngẩn ngơ một mình.
Cô không chắc điều đó là gì, cũng không định