Hai nam nhân họ Dạ quỳ trên nền cẩm thạch lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn người thiếu nữ trước mặt.
Cô khoác trên người bộ xiêm y đen tuyền, ngồi ở vị trí ma vương đầy quyền uy và nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh lùng.
Ánh nhìn ấy khiến Dạ Tư Ngạo biết bản thân mình sẽ không thoát khỏi trừng phạt.
Nhưng hắn không có lấy một chút nao núng, từ lúc đưa lọ thuốc cho Nguyên Nhạc thì hắn đã sẵn sàng nhận mọi hậu quả.
"Xem ra Nguyên Nhạc đã không làm như những gì hắn nói." Dạ Tư Ngạo gọi thẳng tên Nguyên Nhạc bởi vì nghĩ rằng Nguyên Nhạc đã phản bội.
Vậy thì hắn cũng sẽ không chấp nhận ma hậu này.
Đối diện với Thập Nhất, Dạ Tư Ngạo khảng khái tuyên bố: "Nếu Nguyên Nhạc không thể từ bỏ thân phận tu sĩ thì hắn tuyệt đối không thể ở cạnh người, thưa ma vương."
Dạ Tư Phùng quỳ bên cạnh phụ thân mà toát mồ hôi.
Hắn thật sự không muốn dính vào mớ rắc rối này đâu.
"Ma vương, ta tuyệt đối không đồng ý kiến với phụ thân.
Ma hậu đương nhiệm rất tốt ạ." Dạ Tư Phùng vội vàng lên tiếng.
"Ngươi có công mật báo cho ta, tuyệt nhiên sẽ được trọng thưởng.
Đứng sang một bên đi."
Được Thập Nhất ân xá, Dạ Tư Phùng lập tức lồm cồm bò dậy.
Cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn từ phụ thân liếc tới, trong lòng hắn thầm kêu khổ: "Phụ thân à, người phải bị ma vương đánh một lần đi rồi sẽ biết lý do tại sao ta như vậy."
Dạ Tư Ngạo bị chính nhi tử của mình đâm một dao, tức đến không thể tức hơn.
Thập Nhất bước xuống từ trên cao, chậm rãi đi tới đối diện với Dạ Tư Ngạo đang quỳ dưới đất, hé miệng: "Có lẽ trước giờ ta vẫn luôn dễ dãi nên ngươi đã có chút nhầm lẫn rồi.
Ma hậu của ta không cần sự chấp thuận của ngươi hay bất kỳ ai khác...!ngoài ta."
Đôi mắt thiếu nữ không chút độ ấm hay cảm xúc nào, nhìn thẳng vào đối phương.
Chỉ là một ánh nhìn lại có thể khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Vai trái Dạ Tư Ngạo đột nhiên nặng lên, là cánh tay mảnh mai của Thập Nhất đang chạm vào hắn.
Cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện.
Hắn biết đây chính là hình phạt của mình.
Dạ Tư Ngạo không dám phản kháng, chỉ muốn vận động ma lực để chống đỡ cơn đau, nhưng quả nhiên, ma lực không thể sử dụng.
Từ thân thể đến nội tạng hắn như đang bị hàng ngàn, hàng triệu cây kim đâm chích.
Hắn không còn kiềm chế được nữa mà bắt đầu hét lên đầy thảm thiết.
Cơn đau như truyền đến tận linh hồn.
Mặt hắn cắt không còn chút máu, từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt, đôi lông mày đã nhíu chặt đến không thể chặt hơn.
Dạ Tư Phùng thấy phụ thân gào thét quằn quại mà bắt đầu hoảng sợ.
Hắn chạy đến quỳ xuống dưới chân Thập Nhất, van xin:
"Ma vương, xin người nương tay.
Phụ thân vốn không hề có ý định hại ma hậu.
Là bởi vì ma hậu tìm tới hỏi về ma linh trước nên ông ấy mới thuận nước đẩy thuyền.
Ông ấy chỉ cố tìm cách có lợi ích cho người mà thôi."
Thập Nhất quay đầu nhìn Dạ Tư Phùng: "Ta biết, nếu không ngươi nghĩ hắn còn ở đây la hét được sao?"
Cô không có ý định giết Dạ Tư Ngạo, nhưng phải khiến cho hắn biết, cô ngồi trên cái ghế ma vương không phải chỉ nhờ vào thân phận ma cốt.
Bạo lực là cách tốt nhất để khiến người khác e sợ.
Dạ Tư Ngạo gần như đã mất hết sức lực, đến ngay cả việc gào thét cũng không thể nữa.
Hắn có cảm giác như mình đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Đôi mắt Dạ Tư Ngạo đang dần dần nhắm lại, và rồi hắn ngã xuống nền nhà trong trạng thái bất tỉnh.
Dạ Tư Phùng vội vàng chạy đến kiểm tra, mạch đập mỏng manh đến đáng sợ.
Hắn mừng rỡ cảm tạ Thập Nhất.
"Không cần.
Ta giữ lại phụ thân ngươi chỉ bởi vì hắn sẽ giúp ích cho ta mà thôi."
Ngay từ đầu, Thập Nhất chấp nhận vị trí ma vương này là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu cô ngồi ở đây thì cuộc chiến ma - nhân sẽ càng có ít cơ hội xảy ra hơn.
Và cô cần một người giúp mình nhận lấy những công việc phiền phức của vị trí này.
Không ai tốt hơn tên ma vương tiền nhiệm Dạ Tư Ngạo này cả.
Hai người nam nhân áo đen tiến vào trong phòng, bọn chúng là hai trong thập đại hộ pháp của ma tộc.
Sau khi Dạ Tư Ngạo được đưa ra bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thập Nhất và Dạ Tư Phùng.
Cô hỏi hắn: "Nhẫn tông thế nào rồi?"
"Thưa ma vương, hiện tại Nhẫn tông đã trở thành kẻ địch của tất cả tông môn còn lại.
Một cuộc chiến đang diễn ra, thần đoán là Nhẫn tông sẽ sớm diệt vong thôi ạ."
Dạ Tư Phùng cẩn trọng báo cáo.
Nhắc đến Nhẫn tông, hắn lại càng cảm thấy người thiếu nữ trước mặt thật đáng sợ.
Thập Nhất không hề cho bọn hắn biết rõ về kế hoạch của mình, nên Dạ Tư Phùng đã vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng đám người tham gia hôn lễ khi ấy vẫn còn sống sót.
Chính xác là trận pháp kỳ lạ kia đã làm cả ngọn núi sụp đổ, tan thành cát bụi, tạo nên một vùng đất bằng phẳng như sử dụng phép thuật.
Nhưng những con người bị trúng độc không thể chạy trốn kia lại chỉ bị xây xát cơ thể mà không có ai thiệt mạng.
Không chỉ vậy, ngay sau đó còn có sự xuất hiện của những tu sĩ mới.
Nghe nói bọn họ đều nhận được mật báo và chạy đến nơi này.
Các tu sĩ trúng độc được đưa về chữa khỏi, sau đó đồng loạt chĩa mũi dùi vào Nhẫn tông.
Bởi vì người của Nhẫn