Nguyên Nhạc tỉnh dậy liền trông thấy bản thân đang nằm trong vòng ôm của Thập Nhất.
Hắn đưa tay lên xoa hai bên thái dương, cảm thấy có chút đau đầu.
"Chàng chịu tỉnh rồi." Thập Nhất cũng đã thức giấc từ lúc nào lên tiếng.
"Ta bị làm sao vậy?"
"Chàng không nhớ gì sao?"
Nguyên Nhạc tìm kiếm trong ký ức của mình, điều mà hắn nhớ duy nhất là việc bản thân bám theo Dạ Tư Ngạo thì bắt gặp Bách Lâm.
"Hình như Bách Lâm muốn giết ta? Là nàng đến kịp nên ta mới thoát khỏi.
Nhưng ta không nhớ sau đó thì thế nào."
Thập Nhất với tay lấy chén thuốc trên bàn đưa tới trước miệng Nguyên Nhạc.
Đợi hắn uống xong, cô vừa lau miệng cho hắn vừa hỏi: "Bách Lâm vốn không phải đối thủ của chàng mà.
Sao đột nhiên lại bị hắn hù dọa vậy hả?"
"Ta không rõ nữa."
Nguyên Nhạc lục tìm trong ký ức, hắn hoàn toàn không rõ lý do bản thân bị Bách Lâm đánh bại.
Phần ký ức về tên Bách Lâm giả đã bị hắn lãng quên một cách kỳ lạ.
Nguyên Nhạc là người duy nhất biết trong thân xác Bách Lâm đã từng tồn tại một người khác, và bí mật đó bây giờ sẽ bị chôn lấp.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Không lâu.
Năm ngày thôi."
"Vậy đám người tu sĩ đó thế nào rồi? Còn Dạ Tư Ngạo nữa, hắn là người cấu kết với Bách Lâm!"
"Bọn chúng đều khai nhận hết rồi.
Tuy nhiên Bách Lâm thì đã chết, là tự bạo kinh mạch mà chết."
Lúc Thập Nhất trông thấy Bách Lâm ở cùng một chỗ với đám tu sĩ nào đó, cô có chút không không ngờ tới.
Nghe nói Nhẫn tông sau thất bại ở trận chiến với các tông môn khác đã bị tan đàn xẻ nghé.
Những người sống sót nếu không phải giấu danh tính tìm một tông môn khác thì chính là dựa vào năng lực để mưu sinh.
Có lẽ bởi vì vẫn còn chút hào quang nam chính nên Bách Lâm đã may mắn bám vào được nữ nhi của một chưởng môn tông môn nhỏ.
Sau đấy thì Dạ Tư Ngạo tìm đến Bách Lâm và mọi chuyện trở thành như bây giờ.
"Vậy còn Lý Nguyệt thì sao?"
"Sao chàng lại hỏi về Lý Nguyệt?"
"Đó là người duy nhất nàng có chút để tâm ở Nhẫn tông, nên ta mới tò mò.
Ta nhớ nàng ta vẫn luôn thích theo đuôi Bách Lâm."
"Sai rồi.
Chàng là người duy nhất ta để tâm, còn Lý Nguyệt… Chỉ là một người ngốc nghếch mà ta không ghét thôi.
Có lẽ người ngốc đó đã được một người ngốc khác cứu vớt rồi."
Nguyên Nhạc không hiểu lời của cô lắm, nhưng hắn cũng không hỏi han thêm nữa.
Dù sao hắn chỉ là thuận miệng mà hỏi thăm.
Thập Nhất bình thường đều khá kiệm lời, chỉ khi nào được hỏi tới thì mới trả lời, nhưng hôm nay cô lại đột nhiên chủ động kể chuyện với hắn:
"Trước đó ta thường xuyên đến nhân giới không chỉ bởi vì tìm bắt các ma tộc phản bội mà còn bởi vì chuyện này.
Ta vốn biết Dạ Tư Ngạo sẽ phản bội mình, lại không ngờ tới hắn sẽ ra tay sớm như vậy.
Cũng may là ta… Đã không đến muộn."
Thập Nhất vừa nói vừa vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt hắn.
Đột nhiên, trái tim Nguyên Nhạc có chút rung động, bởi vì hắn… nhìn thấy từ cô sự dịu dàng rất lạ… Hắn không biết khác biệt ở chỗ nào nữa, chỉ là… dường như nó càng nhẹ nhàng, càng khiến hắn chìm đắm vào thiếu nữ trước mặt hơn.
Nguyên Nhạc há miệng định nói gì đó thì một đôi môi mềm mại đã đi tới phủ lấp môi hắn, nuốt đi toàn bộ những gì hắn định nói.
Nụ hôn này không bá đạo, vồ vập mà nhẹ nhàng tiến tới, từng chút, từng chút lấy đi lý trí của hắn.
Trong cơn mê say, hắn dường như nghe thấy giọng nói của nàng:
"Có lẽ ta lại thích chàng hơn một chút rồi."
...!
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, Nguyên Nhạc được Thập Nhất dẫn đến nơi giam giữ đám tu sĩ và Dạ Tư Ngạo.
Không gian hơi tối khiến hắn không thể nhìn thấy rõ bên trong, quanh mũi là một mùi máu nồng đậm rất rõ.
Thập Nhất cố tình để bọn hắn sống đến bây giờ, vốn cho rằng đợi khi Nguyên Nhạc tỉnh dậy thì mặc hắn tự giải quyết bọn chúng, nhưng hắn lại không tỏ vẻ quan tâm hay cảm động gì cả.
"Thập Nhất, những người kia nàng muốn giết hay thả ta đều không có ý kiến.
Nhưng mà…" Nguyên Nhạc nhìn về người nam nhân đang ngồi trong một góc hang động, từ bộ y phục có thể đoán được đó là Dạ Tư Ngạo, "Nàng vẫn nên cho Dạ Tư Ngạo một đường sống."
Hắn ta dù sao cũng là người có tầm ảnh hưởng trong ma tộc.
Nguyên Nhạc cho rằng nếu giết thẳng tay sẽ khiến Thập Nhất gặp chút phiền phức với mấy tay thân cận của hắn.
"Ý chàng là ta phải sợ tên ma vương tiền nhiệm đó?"
Thập Nhất đưa mắt nhìn thập đại hộ pháp sau lưng, đặc biệt nhìn tới Dạ Tư Phùng: "Các ngươi có ý định tạo phản