Bởi vì Dạ Tư Phùng đột nhiên nhắc đến chuyện con cái, nên khi trở về gặp mặt Nguyên Nhạc, ánh mắt cô bất giác thường xuyên nhìn đến bụng hắn.
"Nàng làm gì mà nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ vậy hả?"
"Nguyên Nhạc, khi nào chàng mang thai?"1
Phụt… Nước trà trong miệng Nguyên Nhạc chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra ngoài.
"Nàng… nói cái gì?" Nguyên Nhạc không dám tin hỏi lại, có phải là hắn nghe lầm rồi không?
"Ta hỏi lâu vậy rồi sao chàng chưa mang thai?"
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Nhạc là kinh ngạc, thiếu nữ này còn nhớ giới tính của hắn nữa không vậy?
"Thập Nhất, việc mang thai chỉ có nàng làm được thôi!"
"Ta là nam nhân, sao có thể mang thai được!"
Nguyên Nhạc: Cô cũng biết nam nhân không mang thai được mà còn dám hỏi hắn!
Nguyên Nhạc đã từng cố gắng chấn chỉnh lại vấn đề này với Thập Nhất, nhưng lần nào cô cũng chỉ ừ hử cho có, rồi sau đó lại như cũ nhận mình là nam.
Haizz… Hắn thật sự bế tắc với chấp niệm này của cô.
"Vậy khi nào chàng mang thai?" Thập Nhất dường như không định bỏ qua câu hỏi này cho đến khi nhận được câu trả lời mình muốn.
"Ta cũng là nam nhân, tất nhiên không thể mang thai được! Còn nàng… ừm, nàng đang mang hình hài nữ nhân.
Nên người có thể mang thai trong hai chúng ta chỉ có nàng.
Hiểu chưa?"
Thấy Thập Nhập im lặng như đang nghiền ngẫm trong đầu, nhưng thật ra là cô đang nói chuyện với Đại Thần.
[Hệ thống, ta có thể mang thai không?]
[Không thể.
Cô sẽ không bao giờ có con cái ở đây đâu.]
Theo như Đại Thần nói thì bởi vì cô là người làm nhiệm vụ, nên việc để lại hậu thế(*) trong thế giới nhiệm vụ hoàn toàn bị nghiêm cấm.
Những thân xác sau khi cô xuyên vào đều sẽ mất đi khả năng sinh sản.
(*)Hậu thế: thế hệ sau.
Đối với thông tin này, Thập Nhất không tỏ ra vui hay buồn, chỉ cứ thế chấp nhận nó.
Nguyên Nhạc thấy cô không nói gì, lại cho rằng cô mất hứng nên nhẹ giọng an ủi: "Việc con cái này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Nàng đừng buồn."
"Ta không buồn.
Nếu sau này chàng lỡ mang thai thì nhớ nói với ta đầu tiên đấy."
Nguyên Nhạc dở khóc dở cười, thiếu nữ này là đang muốn chọc tức hắn đúng không?
Bởi vì không muốn bám lấy vấn đề khó nhằn này, hắn nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: "Dạo này ta thấy nàng thường xuyên đi lại bên nhân giới.
Có chuyện gì hả?"
"Không có gì, chỉ là hàng xóm láng giềng đi xã giao chút thôi."
Từ khi nào mà ma giới với con người có thể dùng đến bốn chữ xa xỉ "hàng xóm láng giềng" vậy?
"Chàng không cần để tâm đến vấn đề này đâu.
Dạo này không thấy chàng đến Hỏa Đồ, không cần tu luyện nữa sao?"
"Không cần.
Ta cũng không muốn đắc đạo làm tiên, nên hiện tại việc tu luyện chỉ là để giết thời gian." Nguyên Nhạc ôm ngang bụng Thập Nhất, điệu bộ có chút như làm nũng.
Gần đây cô khá bận rộn, khiến thời gian hai người gặp nhau trở nên ít hơn bao giờ hết.
Nguyên Nhạc ngoài việc ăn ngủ, tu luyện lại không được phép động vào bất cứ thứ gì khác.
Càng ngày hắn càng có cảm giác mình là một con chim hoàng yến do nàng nuôi dưỡng.
"Ta không thể cùng đi làm việc với nàng sao?"
"Vậy chàng có chịu mặc đồ nữ nhân không?"
Lại là điều kiện này! Nguyên Nhạc hừ lạnh: "Không bao giờ!"
Hắn như bây giờ mà cô còn suýt nữa quên luôn thân phận nam nhi của hắn.
Đợi khi hắn mặc y phục nữ nhân một lần, cô liền sẽ biến hắn thành nữ nhân luôn mất!
Trông thấy bộ dạng không vui của Nguyên Nhạc, Thập Nhất đưa tay xoa xoa đầu hắn.
"Ta đã dặn nàng là đầu của nam nhân không thể tùy tiện sờ mà." Nguyên Nhạc dù nói vậy nhưng cũng không ngăn cản hành động của cô.
"Ồ…" Miệng thì đã hiểu, còn tay cô vẫn chẳng rời khỏi đầu hắn, "Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, khi công việc đều đã sắp xếp xong.
Đến lúc đó ta sẽ bồi chàng đi bất cứ đâu.
Được chứ?"
Có lẽ Nguyên Nhạc đã quá dễ dãi với thiếu nữ này rồi, vì chỉ một câu nói như vậy đã khiến lòng hắn nhanh chóng mềm lại.
Đôi môi hắn khẽ câu lên: "Được… Bao lâu cũng sẽ đợi nàng."
…
Nguyên Nhạc cho rằng lời hứa của Thập Nhất chính là đợi khi cô hết bận rộn sẽ dành thời gian đưa hắn đi ngao du đâu đó.
Lại không ngờ rằng chuyến ngao du của bọn họ kéo dài đến cả trăm năm.
Một ngày nào đó, bởi vì thấy bọn họ đã rời khỏi ma giới khá lâu mà vẫn không thấy Thập Nhất nói đến chuyện trở về nên Nguyên Nhạc mới mở lời hỏi thử.
Không ngờ lại nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng.
"Nàng nói Dạ Tư Phùng đã trở thành ma vương kế nhiệm? Nhưng mà đổi từ khi nào? Tại sao ta không biết? Sao nàng không nói với ta?" Nguyên Nhạc đặt câu hỏi dồn dập với cái người đang cầm đũa thuần thục xào đảo đồ ăn trên bếp.1
"Hửm? Ra là ta chưa nói với chàng à?