"Mạc Lâm, con gọi Kỳ Kỳ dậy chưa?"
Mạc Lâm ngồi trên bàn ăn với hai cục giấy vo tròn ở mũi trông vô cùng đáng thương và hài hước.
Nghe nhắc đến người vừa mới khiến mình bị thương hắn liền muốn nhăn mày.
"Mẹ cũng biết chị ấy ham ngủ thế nào rồi mà.
Lúc nãy chị ấy đuổi con ra khóa cửa lại rồi."
"Con phải gọi chị dậy cho bằng được chứ! Con muốn Kỳ Kỳ ở lại lớp lần thứ ba sao?"
La Kì Kì năm nay 17 tuổi, đáng lý phải học năm cuối trung học phổ thông rồi, lại bởi vì ở lại lớp hai năm, nên thành ra vẫn đang học chung với năm nhất Mạc Lâm.
"Chú La còn chưa lo, mẹ lo làm gì cho mệt người."
Mạc Lâm vừa nói xong đã bị bà Mạc cho một cái đánh đầu: "Con đó, học chung lớp với chị mà không thể giúp đỡ chị chút sao?"
Trong lòng Mạc Lâm chỉ muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến tình tình của mẹ mình thì đành ngậm miệng.
"Hay là con kèm Kỳ Kỳ học đi.
Không phải học lực của con rất tốt sao?"
"Mẹ à… con cũng muốn lắm.
Nhưng mấy lần con giúp giảng bài, chị ấy đều không thể hiểu."
"Kiến thức mà không vô đầu người học là do người dạy không có tâm rồi!" Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên, xen vào cuộc trò chuyện của mẹ con họ Mạc.
"Kỳ Kỳ dậy rồi hả? Mau ăn sáng rồi đi học.
Hai đứa sắp muộn rồi đấy.
"Vâng, mẹ."
Mạc Lâm nhìn thấy La Kỳ Kỳ xuất hiện thì âm thầm hừ lạnh một cái.
"Nói như chị thì thầy cô giáo ở trường đều không có tâm sao?"
"Bọn họ có tâm nhưng chị đây không muốn nhận." Thập Nhất vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn.
Người giúp việc lập tức đưa ra cho cô một phần bánh mì ăn sáng.
"Đúng thế.
Kỳ Kỳ nhất định rất thông minh, chỉ là không có năng khiếu với việc học thôi." Bà Mạc không tiếc lời khen với La Kỳ Kỳ.
"Khụ…" Mạc Lâm suýt nữa đã phun đồ ăn trong miệng ra.
Ánh mắt nhìn về Thập Nhất lộ rõ sự khinh thường và chế nhạo.
Đối với hắn, La Kỳ Kỳ chính là một đầu đất, có muốn cũng không đủ khả năng để hiểu, chứ ở đó mà không muốn nhận.
Chỉ có mẹ hắn mới dám nói cô ta thông minh thôi.
"Mũi em trai bị sao thế?" Thập Nhất ra vẻ không biết, hỏi han ân cần.
"À… Không sao." Mạc Lâm kéo kéo khóe miệng, chế giễu, "Là ban đêm em ngủ mơ thấy bị con chó nào đó nổi máu điên rượt đuổi nên không cẩn thận bị té xuống giường."
"Ồ… Lần sau cẩn thận nhé.
Có thể giấc mơ tiếp theo là bị con chó ấy cắn cũng nên." Thập Nhất nói xong thì dửng dưng cầm miếng bánh lên cắn một miếng thật ngon lành, hoàn toàn không tức giận vì bị mắng là chó.
Việc mối quan hệ giữa Mạc Lâm và La Kỳ Kỳ không tốt cả bà Mạc và ông La đều không biết.
Ở trước mặt bọn họ, hai người đều tránh né xung đột với đối phương và cư xử chuẩn mực nhất có thể.
Đợi đến khi chỉ có hai người ở trên xe đi đến trường, ánh mắt thù địch của Mạc Lâm mới lộ ra, giọng nói cũng trở nên gay gắt:
"Phiền chị lần sau đừng có ngủ dậy muộn rồi khiến tôi cũng phải đi học muộn theo chị nữa.
Đầu óc đã ngu muội đến không thể học thì tay chân có thể nhanh nhẹn hơn không?"
Hình ảnh cậu thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt bà Mạc hoàn toàn không còn nữa.
Bộ dạng lật mặt nhanh hơn lật sách này của Mạc Lâm chính là lý do khiến nguyên chủ ghét cay ghét đắng hắn ta.
Hai người La Kỳ Kỳ và Mạc Lâm như chó mèo này có một điểm chung duy nhất là không muốn phá hỏng hôn nhân của ba mẹ mình.
Đó là lý do mà bọn họ luôn ra vẻ hòa bình trước mặt ông La, bà Mạc.
Thấy La Kỳ Kỳ không trả lời mình, Mạc Lâm cau mày: "Bình thường không phải chị lắm mồm lắm sao? Bây giờ cần nói thì lại im như hến vậy?"
Ánh mắt Mạc Lâm nhìn về Thập Nhất lúc này không tốt đẹp một chút nào, nhưng đối với cô thì đó chỉ là trạng thái thường thấy của những thiếu niên mới lớn.
Cô không cảm thấy hắn lại là người có tâm lý vặn vẹo đến nỗi vì tình yêu mà bất chấp giết người lẫn nuôi nhốt phụ nữ.
Trong ký ức của La Kì Kì, hình như là sau cái chết của mẹ hắn, Mạc Lâm bắt đầu thay đổi, trở nên trầm lặng hơn, cũng không còn đấu đá với nguyên chủ nữa.
Có lẽ hắn và La Kì Kì đều giống nhau, đều không thể vượt qua nỗi đau mất mát.
"Tôi không muốn cãi nhau với nít ranh như cậu.
Một là xuống xe, hai là im lặng.
Cậu chọn cái nào?"
"Hờ… Chị nghĩ đây là xe của một mình chị hay sao mà đòi tôi xuống xe? Còn khuya!"
"Bác Trần, dừng xe."
"Không được dừng!"
Người tài xế ở phía trước vô cùng khó xử, lệnh của cô chủ không thể không nghe theo, nhưng bên cạnh cũng là cậu chủ a!!!
"Một bên là tiểu thư ruột, một bên là thiếu gia kế.
Bác phải nghe theo ai hả?"
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, không phải bởi vì ruột hay kế mà chỉ vì ông Trần đã ở bên La Kỳ Kỳ nhiều năm, biết rõ tính tình nóng nảy của cô, không muốn hai người tiếp tục xảy ra tranh chấp.
Thập Nhất vươn người mở cửa xe ra, Mạc Lâm lập tức bám chặt vào đai dây an toàn: "Tôi cứ không xuống đấy.
Chị có giỏi thì ném tôi ra đi."
Đến lúc này, Mạc Lâm vẫn rất hung hăng, hắn không tin La Kỳ Kỳ có thể ép buộc mình xuống xe.
Hắn còn đang chờ xem cô định làm gì thì tiếp theo thì đột nhiên một bàn tay đưa đến trước mặt hắn: "Bắt tay cái đi."
Mạc Lâm sững người một chút vì yêu cầu kì quặc của La Kỳ Kỳ, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã không do dự hất phăng cánh tay đi.
"Tôi không thèm động vào chị.
Đừng tưởng chúng ta