Mẹ Mạc nhìn thấy Mạc Lâm về nhà một mình nên lên tiếng hỏi han, nghe nói La Kỳ Kỳ lại không về ăn cơm tối nên có chút tò mò: "Mạc Lâm, có phải con bé đang quen ai không? Bình thường Kỳ Kỳ đều không đi chơi buổi tối mà."
Câu hỏi ấy như chạm vào vảy ngược Mạc Lâm, hắn lập tức to tiếng đáp không biết rồi chạy ngay lên tầng.
Cả ông La và bà Mạc đều hết sức bất ngờ vì biểu hiện khác lạ của hắn.
"Không phải Lâm Lâm và Kỳ Kỳ cãi nhau đấy chứ?"
Bà Mạc lập tức xua tay: "Không đâu.
Trước giờ bọn chúng chưa bao giờ cãi nhau mà.
Gần đây hai đứa nó thân thiết hơn rồi."
Đến giờ cơm, Mạc Lâm cũng không xuống ăn mà ôm sách vở ở trên phòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào đống chữ trước mặt, mãi cũng không hạ bút viết được chữ nào.
Phập…
Mạc Lâm đóng sách lại, quyết định chuyển qua ôm laptop.
Giao diện trò chơi điện tử nhanh chóng hiện trên màn hình.
Nhưng chỉ vài phút sau, hắn đã bực bội vứt chuột đi với dòng chữ "lose" bắt mắt.
Học không được, chơi cũng không xong khiến Mạc Lâm vô cùng nóng nảy.
Lúc này là bảy giờ tối, đã ba tiếng từ lúc hắn về nhà, cũng là thời gian mà cô gái kia đi chơi cùng ai đó.
Mạc Lâm cầm điện thoại lên, chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn bấm số gọi.
Sau vài hồi chuông đổ, âm thanh báo máy bận vang lên.
Mạc Lâm lập tức bật dậy như lò xo, tức giận nhìn điện thoại giống như nhìn kẻ thù.
"Chị ta tắt điện thoại của mình? Vì đi chơi với tên Vương Gia Hải đó mà không thèm nghe máy?"
Chiếc điện thoại bị hắn vứt lên giường, cả người cũng nhanh chóng đổ lên úp mặt vào nệm.
"Chết tiệt!"
Hắn không hiểu tại sao bản thân phải quan tâm La Kỳ Kỳ, càng không hiểu tại sao thấy khó chịu đến vậy!
"Là bởi vì La Kỳ Kỳ thay đổi lòng dạ quá nhanh nên mới khiến mình tức giận.
Chị ta vội vàng đi tìm người khác hẹn hò chẳng phải đã nói lên tình cảm dành cho hắn vốn chẳng ra sao ư?"
Mạc Lâm tự lẩm bẩm một mình xong lại tự cảm thấy có lý.
Đúng thế! Chắc chắn là lý do đó rồi.
La Kỳ Kỳ trước giờ hung hãn hơn cả con trai, nào có chút nữ tính hiền dịu, còn thường xuyên chống đối hắn.
Hắn mới tuyệt đối không thích cô gái như vậy đâu.
Sau khi tự trấn an bản thân, Mạc Lâm quyết định đi tắm một trận để đầu óc tỉnh táo.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm mấy chục phút thì ngưng lại.
Mạc Lâm tóc tai ướt nhẹp, để trần thân trên, bước ra khỏi phòng tắm.
"La Kỳ Kỳ… chị về lúc nào?" Mạc Lâm kinh ngạc nhìn cái người đang ngồi lù lù trên giường hắn.
"Vừa về."
"Sao chị vào được đây?"
"Cậu không khóa cửa."
Theo tầm mắt của Thập Nhất, thân người Mạc Lâm hoàn toàn lộ ra trong không khí.
Làn da hắn rất trắng, trắng đến nỗi có thể khiến con gái phải ghen tỵ.
Nhưng cũng chỉ được nỗi làn da mà thôi, hắn khá gầy.
Nếu không phải nhờ có khung xương to cùng thân hình cao ráo, hắn nhất định chính là tiêu biểu của dân mọt sách.
"Cậu nên tập thể thao đi.
Ngực… quá lép."
Mạc Lâm giật mình, cầm khăn trên đầu xuống che lấy cơ thể, lớn giọng: "Chị ra ngoài! Tôi phải thay đồ."
"Tôi ở đây cũng đâu ảnh hưởng gì cậu thay đồ."
"Có đứa con gái nào nhìn chằm chằm vào cơ thể người khác như chị không hả? Vô sỉ!"
Thập Nhất dùng ngón tay móc móc lỗ tai.
Hắn thật sự là mắng người quen thói mà.
Cũng không biết bình thường trước mặt mọi người hắn kiềm chế kiểu gì nữa.
"Thời gian mắng tôi cậu có thể đi lấy áo mặc vô là xong rồi đấy."
Trông thấy bộ dáng nhất quyết không rời của cô, Mạc Lâm không còn cách nào khác là di chuyển đến tủ quần áo, bởi vì chiếc khăn khá nhỏ, chỉ có thể che ở phía trước nên hắn phải cẩn thận từng bước đi ngang.
"Cậu cũng có cái gì đâu mà che kỹ thế? Có khác nào bộ xương di động không?"
Mạc Lâm rốt cuộc cũng mặc xong áo, hắn hừ lạnh: "Thế mà cũng có người thích bộ xương đấy."
"Ừm… Người đó hẳn là mắt mù rồi."
Động tác lau tóc của Mạc Lâm bất giác cứng lại, đôi mắt tối xuống: "Làm sao? Chị hối hận vì thích tôi rồi."
Không nghe thấy câu trả lời của cô, bàn tay hắn càng thêm nắm chặt chiếc khăn.
"Chỉ mới đi chơi với tên Vương Gia Hải kia vài bữa