Thập Nhất đi đến điểm hẹn với Vương Gia Hải, hắn vẫn đang mang bộ đồng phục học sinh giống như cô, còn trên tay là chiếc đồng hồ mà cô đã tặng.
Khi về nhà hẳn là hắn đã phải tra thử giá trị của nó rồi.
"Gia Hải, cảm ơn cậu vì đã cùng tôi đi lựa quà." Thập Nhất khách sáo nói một câu.
Cô đã dùng lý do mua quà tặng cho người thân để dẫn hắn đến cửa hàng trang sức này.
"Không có gì.
Nhưng cậu định mua quà cho ai vậy?"
"Ừm.
Một người rất quan trọng."
Thập Nhất vừa bước vào cửa hàng thì cks một người đàn ông mặc vest đi ra đón chào cô: "Chào La tiểu thư, sao hôm nay cô đến một mình thế này? La tổng không đến cùng sao ạ?"
"Chào giám đốc Phương, ba tôi có dặn anh về vật phẩm mà tôi đã đặt không?"
"Vâng.
Đó là lý do hôm nay tôi đích thân ở đây ạ.
Mời La tiểu thư vào."
Đây chính là cửa hàng trang sức lớn nhất trong chuỗi cửa hàng của La Thị, cũng là bộ mặt kinh tế của công ty nên ông La đã vài lần dẫn nguyên chủ đến đây mua sắm.
Vị giám đốc tôn kính hỏi han và dắt hai người đi vào tận sâu bên trong mà không phải những gian hàng đang trưng bày kia.
Thấy vậy, Vương Gia Hải càng thêm chắc chắn về thân phận tiểu thư duy nhất của La Thị.
"Chiếc nhẫn này đã được thiết kế theo yêu cầu của La tiểu thư, mời cô xem."
Vương Gia Hải ở bên cạnh tò mò nhìn tới, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là họa tiết hai bông hoa màu đỏ vô cùng nổi bật trên thân nhẫn.
Nghe người giám đốc kia giới thiệu, Vướng Gia Hải mới biết hai bông hoa đó gọi là hoa bỉ ngạn và được khắc từ đá ruby đỏ rất quý hiếm.
Còn thân nhẫn được làm từ loại gỗ đen Châu Phi gần như đã sắp tuyệt chủng.
Giá trị của chiếc nhẫn này là điều mà Vương Gia Hải gần như không thể tưởng tượng nỗi.
Thập Nhất có vẻ rất hài lòng với sản phẩm đã hoàn thiện này.
"Không uổng công chờ đợi mấy tháng trời."
Cô quay qua hỏi Vương Gia Hải: "Cậu thấy chiếc nhẫn này thế nào?"
"Rất đẹp."
"Ừm.
Cậu thấy đẹp thì tốt rồi."
"Người cậu định tặng là nữ phải không?"
"Không có.
Là nam, nhỏ hơn tôi hai tuổi." Thập Nhất lúc nói cố tình nhìn hắn bằng đôi mắt chứa nhiều ẩn ý.
Vương Gia Hải đột ngột nhớ ra việc đã sắp đến sinh nhật mình, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác bồi hồi.
"Vậy không phải là bằng tuổi tôi sao? Bộ cậu còn có người bạn nào khác ngoài tôi hả?"
"Cậu đoán xem."
Thập Nhất thu lại ánh mắt của mình, nói với vị giám đốc: "Chiếc nhẫn này có cần tôi thanh toán không?"
"Tất nhiên là không rồi ạ.
La tổng đã nói toàn bộ chi phí sẽ tính cho ngài ấy."
Thập Nhất cũng không nghĩ tài khoản của cô đủ tiền để chi trả cho chiếc nhẫn này.
Thế mới nói La Kỳ Kỳ thật sự có một người cha vô cùng hào phóng.
Lúc cô đề nghị với ông La cũng không nghĩ yêu cầu của mình sẽ được đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
"La tiểu thư, cô muốn tự đem về hay để dịch vụ của chúng tôi giao đến tận nhà ạ?"
"Không cần.
Tôi sẽ đem về luôn."
Thập Nhất sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức không rời đi luôn mà ngó nghiêng xung quanh.
"Kỳ Kỳ, cậu kiếm ai à?"
"Không có, chúng ta đi dạo một chút nhỉ?"
Không đợi Vương Gia Hải đồng ý thì cô đã cất bước đi sang một gian hàng trang sức khác.
Ở đó cô trông thấy Thanh Thanh đang đi cùng người bạn nào đó.
Lúc nhìn thấy Vương Gia Hải, Thanh Thanh khá bất ngờ, đặc biệt là sự xuất hiện của Thập Nhất bên cạnh hắn.
"Gia Hải? Sao cậu lại đi với chị ta?"
"Sao tôi lại không được đi với Gia Hải nhỉ?" Thập Nhất cố tình đứng rất gần Vương Gia Hải.
"Chị… tôi biết ngay là chị có ý đồ xấu với Gia Hải mà."
Thanh Thanh giống như bị giẫm phải đuôi.
Nhảy dựng lên xen vào giữa hai người, ôm lấy cánh tay Vương Gia Hải tuyên bố chủ quyền:
"Tôi nói cho chị biết, Gia Hải và tôi đang quen nhau, tránh xa cậu ấy ra."
"Đang quen nhau?" Thập Nhất nhìn chằm chằm Vương Gia Hải, bật chế độ diễn viên, tỏ vẻ thất vọng đợi một câu giải thích từ hắn.
"Thanh Thanh, cậu nói linh tinh gì vậy?" Vương Gia Hải la lên.
"Mấy hôm trước không phải chúng ta đã đi chơi cùng nhau rất vui vẻ sao? Chúng ta còn hôn nhau cơ mà?"
"Đó không thể gọi là hôn được! Lúc đó là cậu chủ động làm việc đó mà không có sự cho phép của tôi.
Tôi đi chơi cùng cậu hoàn toàn chỉ bởi vì xem cậu là bạn bè.
Nếu điều đó khiến cậu hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng mình thích cậu cả.
Người tôi thích..." Nói đến đây Vương Gia Hải nhìn về phía Thập Nhất đầy ẩn ý, "Là một người khác."
Thanh Thanh tròn mắt nhìn Vương Gia Hải, lúc chỉ có hai người, bọn họ rõ ràng vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ từ đầu đến cuối chỉ là cô ta ngộ nhận thôi sao?
"Người khác mà cậu nói là chị ta đúng không?"
Cho dù Vương Gia Hải không xác nhận thì Thanh Thanh cũng biết thái độ của hắn đối với cô gái đó hoàn toàn khác mình.
Cô cứ nghĩ hai tháng qua mình đã thay đổi được tâm ý của hắn, nhưng hóa ra không phải.
Thanh Thanh nhìn xuống cổ tay Vương Gia Hải, ở nơi đó không hề mang chiếc đồng hồ cô tặng như những lần gặp trước đây.
Giọng nói của cô trở nên đầy tức giận:
"Được lắm, Vương Gia Hải, La Kỳ Kỳ.
Hai người cứ chờ đó!"
Đợi Thanh Thanh đã rời đi, Thập Nhất nhanh chóng bước sang một bước, kéo ra khoảng cách với Vương Gia Hải.
"Cậu không đuổi theo sao?"
"Không cần.
Là do Thanh Thanh tự hiểu nhầm trước.
Bây giờ đuổi theo cũng chỉ khiến cậu ấy thêm tức giận."
"Ồ… Tôi không nghĩ mình cần mua gì nữa.
Về thôi nhỉ?"
"Dạo trước cậu bận ôn thi nên chúng ta không đi đâu chơi còn gì.
Hay hôm nay… Đi xem phim được không?"
Thập Nhất sảng khoái đồng ý: "Được thôi."
Dù sao thì cô cũng sắp không cần dính líu đến hắn nữa rồi.
Trong lúc Thập Nhất đi làm nhiệm vụ của mình thì Mạc Lâm ở nhà họ La lại đang đối mặt với một khó khăn bất ngờ.
Đó là khi