Trở về La gia, Thập Nhất ghé phòng ông La trước để nói lời cảm ơn về chiếc nhẫn, thái độ của ông đối với cô vẫn rất bình thường.
"Con thích nó là được rồi.
Hôm nay con thi tốt chứ?"
"Vâng, tốt ạ."
Thái độ tự tin của con gái khác hẳn những lần trước đây khiến ông có chút bất ngờ.
"Ừm.
Vậy thì tốt.
Hãy nhớ là ta luôn ở phía sau khi con cần giúp đỡ."
"Vâng.
Cảm ơn ba."
Thật ra với khả năng của mình, ông La có thể dễ dàng để La Kỳ Kỳ được lên lớp như những bạn học khác.
Lý do nguyên chủ phải ở lại hai năm là do lúc nghe ba mình đề cập đến việc này, La Kỳ Kỳ cảm thấy rất tự ái, nên nhất quyết không cho ông ấy làm vậy.
"Kỳ Kỳ, con vẫn nhớ việc đi nghỉ dưỡng cùng Thiên Hạo phải không?"
"Vâng, con nhớ."
"Ừm.
Vậy thì tốt.
Thôi về nghỉ sớm đi.
Chắc con cũng mệt rồi."
"Con chào ba."
Rời khỏi phòng làm việc của ông La, Thập Nhất lập tức tìm đến chỗ Mạc Lâm.
Gõ cửa mấy lần không thấy hắn ra mở nên cô chỉ đành trở về phòng mình, ai ngờ vừa mở cửa ra cô đã trông thấy hắn lù lù ở bên trong.
Mạc Lâm đến phòng cô? Bất ngờ à nha!
"Chị về muộn, bây giờ đã là 21 giờ 5 phút rồi."
Mạc Lâm ngồi khoanh tay nhìn cô, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
"Tôi không về muộn, là do ghé phòng ba một chút nên mới lố năm phút."
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì.
Ông ấy nhắc tôi về vụ đi nghỉ dưỡng với Giang Thiên Hạo thôi."
"Chị… có định đi chơi với Giang Thiên Hạo thật không?"
Thập Nhất tất nhiên không rảnh hơi mà đi chơi với nam chính.
Hơn nữa lần trước để Giang Thiên Hạo chịu thay thế Mạc Lâm làm phục vụ cô đã hứa sẽ giúp hắn có chuyến đi chơi cùng người đẹp Vu Tiểu Ân rồi.
Nhìn thấy đôi mắt thấp thỏm của Mạc Lâm, đột nhiên cô lại muốn trêu chọc hắn.
"Đi chứ! Dù sao cũng được đi chơi miễn phí mà."
"Miễn phí thì có gì hay? Nhà chúng ta đâu thiếu tiền."
"Cậu không thể cứ nói thẳng là không muốn tôi đi cùng người con trai khác à?"
"Đúng vậy!" Mạc Lâm đột nhiên thẳng thắn thừa nhận, "Tôi không thích chị đi với người khác, dù là Giang Thiên Hạo hay Vương Gia Hải.
Từ nay, chị chỉ được tập trung vào mình tôi thôi."
Trông thấy bộ dạng ghen tuông đáng yêu, Thập Nhất không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn: "Rồi.
Không cần cậu nhắc tôi cũng chỉ tập trung mình cậu."
Mạc Lâm tránh khỏi cái xoa đầu của cô, hắn không thích mấy hành động khiến hắn trở nên thật trẻ con như vậy đâu.
"Tôi nói nghiêm túc."
"Ừm.
Tôi cũng đang nghiêm túc.
Phải rồi, để tôi lấy quà cho cậu."
Thập Nhất đang định lấy hộp nhẫn trong túi áo ra thì bị Mạc Lâm bắt lấy cánh tay.
Hắn nắm chặt tay cô, buộc cô đối diện với hắn.
"Hồi nãy không phải tôi còn nợ chị một câu trả lời sao? Những lời tôi nói với bác Trần khi đó chính là khẳng định việc tôi thích chị.
La Kỳ Kỳ, tôi thích chị.
Tôi muốn hẹn hò với chị."
Chàng trai thành khẩn nhìn Thập Nhất, trong đôi mắt ấy chỉ có duy nhất hình bóng của cô.
Mặc dù biết trước kết quả sẽ luôn như vậy nhưng nghe chính miệng Mạc Lâm thừa nhận tình cảm với mình, Thập Nhất vẫn có cảm xúc tươi mới, vui vẻ.
Cuối cùng thì mục tiêu tán đổ em trai của cô đã thành công mỹ mãn rồi.
"Sao chị không nói gì?" Mạc Lâm lo lắng hỏi khi không thấy cô gái phản ứng.
"Cậu muốn tôi nói gì?"
"Chị còn chưa trả lời có muốn hẹn hò với tôi không?"
"Chúng ta vốn dĩ đang hẹn hò rồi mà."
Mạc Lâm:!!! Đó toàn là chị ta tự nhận định như vậy thôi có được không?
Thôi bỏ đi, dù sao kết quả cũng như nhau.
Mặc dù vừa tỏ tình xong nhưng giữa hai người chả có chút ngại ngùng hay bối rối gì cả.
Không khí cũng không biến thành màu hồng ngọt ngào gì đó.
Có lẽ bởi vì bọn họ vốn dĩ đã quá thân thuộc với đối phương rồi.
"Kỳ Kỳ, từ bây giờ chị không được đi chơi với Giang Thiên Hạo đâu đấy."
Thập Nhất gật gật đầu.
"Cả Vương Gia Hải nữa."
Gật gật lần hai.
Biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, Mạc Lâm liền không có gì để chê trách.
Một chiếc hộp đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Khi Mạc Lâm còn đang không hiểu gì thì ngón tay áp út đột nhiên lạnh lên.
Trên tay hắn lúc này là chiếc nhẫn ngọc vô cùng đẹp mắt, hắn lập tức bị cuốn hút bởi màu sắc đỏ chói của bông hoa trên nền đen kia.
Mạc Lâm ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn: "Cái này…"
"Quà của cậu đó.
Đẹp không?"
"Đây… là hòa bỉ ngạn phải không?"
"Ừm."
Mạc Lâm dở khóc dở cười: "Chị biết hoa này tượng trưng cho gì không?"