Không chỉ Thập Nhất bị bất ngờ vì kết quả này mà cả đám học sinh cũng kinh ngạc không kém, có người không tin hỏi lại: "Có phải thầy đọc nhầm tên rồi không ạ? Hay thầy nhìn nhầm vị trí thứ hai từ dưới lên rồi?"
Thầy Chu cũng biết điều này sẽ khiến mọi người khó tin như thế nào, thậm chí các thầy cô bộ môn khác còn có ý định yêu cầu La Kỳ Kỳ thi lại để chứng minh kết quả này không phải do gian lận.
Và chính thầy Chu là người đứng ra bảo đảm rằng đây thật sự là nỗ lực của cô.
Nếu hỏi nguyên nhân gì khiến ông tin tưởng La Kỳ Kỳ như vậy thì chính bởi vì ông đã tận mắt chứng kiến cô bé này cùng Mạc Lâm làm bài tập bất kể giờ nghỉ ngơi.
Ông không chỉ tin vào cô học trò thẳng thắn đối đáp với ông, mà còn tin ở năng lực của Mạc Lâm nữa.
Thầy Chu cầm tờ giấy bảng điểm của hạng nhất và hạng hai giơ ra cho cả lớp xem: "Các em tự nhìn xem, bạn La Kỳ Kỳ thật sự đã có kết quả vô cùng tốt trong kỳ thi này.
So với Mạc Lâm, bạn ấy chỉ thua kém duy nhất một điểm mà thôi."
Trên bảng điểm của La Kỳ Kỳ là các con số 100 tròn trĩnh, chỉ duy nhất môn văn lẻ loi 95 điểm.
Hàng cuối cùng của bảng điểm là thứ tự xếp hạng, con số hai thật sự đang đứng sờ sờ trong đó.
Điểm khác biệt giữa hai bảng điểm, cũng là nguyên nhân gây ra chênh lệch giữa hai người chính là ở môn toán và văn.
Nếu so sánh từng môn thi, Mạc Lâm thua cô một điểm ở môn toán với số điểm 99, nhưng lại có điểm môn văn cao hơn hai điểm.
Vu Tiểu Ân và Vương Gia Hải đều nhìn chằm chằm vào bảng điểm của La Kỳ Kỳ, cả hai đều có một biểu cảm khá tương tự nhau.
Điều này… quá đáng ghét rồi!!!
"Liệu… có phải thầy cô đánh thừa mấy số không không?" Một nam sinh ngây ngẩn lên tiếng, thật sự là không thể tin nổi mà.
Thầy Chu đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Đối với sự tiến của bạn học La Kỳ Kỳ các em nên lấy đó làm gương mà noi theo, chứ không phải chỉ biết ở đó mà nghi ngờ.
Các em hiểu chưa?"
"Vâng ạ…" Tiếng đáp có chút não nề của cả lớp, đặc biệt là những người ở vị trí cuối trong lớp.
Bây giờ bọn chúng hoàn toàn mất động lực về việc không bao giờ sợ phải đứng chót rồi.
Bởi vì người luôn ở trí đó đã bay lên làm phượng hoàng mất rồi.
Chỉ có Thập Nhất mới biết dù cô đã vọt lên hạng hai nhưng lại không vui vẻ một chút nào.
Cô cau mày nhìn con số 95 trên bảng điểm của mình, tại sao có thể ăn mất của cô đến năm điểm hả?
"Đừng nhìn nữa, dù chị có nhìn thêm cũng không khiến nó tăng thêm một điểm đâu." Mạc Lâm phấn khích nói bên tai Thập Nhất.
"Cậu là người duy nhất ở trong lớp học này không ngạc nhiên về kết quả của tôi đấy." Thập Nhất đột nhiên đáp lại một câu chẳng liên quan.
"Sao… Sao cơ?" Mạc Lâm khá lúng túng, "Chị là người do một tay tôi kèm cặp mà, không thể không tiến bộ được."
Thập Nhất nhìn Mạc Lâm đầy ý tứ, coi bộ hắn thật sự nhận ra việc cô giả ngu từ đời nào rồi, nhưng lại vẫn duy trì việc dạy kèm cô.
Chuyện đó nói lên điều gì?
"Xem ra cậu thích tôi từ sớm rồi ấy nhỉ?"
"Không… có nhé! Chị đừng có tìm cách đánh trống lảng.
Chị thua tôi rồi.
Phải thực hiện lời cá cược của chúng ta đấy."
"Không phải nhắc."
Thật sự là Thập Nhất vẫn không thể chấp nhận việc mình thua Mạc Lâm, và cả 95 điểm môn Văn đó nữa.
Cô không dễ chịu thì đối phương cũng đừng mong cười toe toét.
"Mặc dù tôi thua cậu là thật, nhưng môn toán, môn học tự tin nhất của cậu không phải đã thua tôi rồi sao?"
Quả nhiên nụ cười của Mạc Lâm bị cứng lại.
"Hừ… một điểm đó chỉ là sai sót nhỏ thôi."
"Ồ… Sai sót nhỏ của nhất bảng nhưng hạng hai lại vượt qua được nó."
"Chị còn thua tôi hai điểm môn văn đấy nhé! Biết lý do tại sao không? Chính là bởi vì chữ viết của chị quá xấu đấy."
Đó là chữ viết của nguyên chủ, Thập Nhất cô biết phải làm sao chứ?
"Không sao.
Môn văn là sở đoản của tôi.
Thấp hơn nữa cũng đành chịu."
Người ta thừa nhận như vậy Mạc Lâm liền không còn gì để nói.
"Hừ… chị thật xấu tính!"
Thầy Chu ở phía trên đang giải đề thi toán gõ bàn nhắc nhở: "Đề nghị hạng một và hạng hai tập trung, tôi biết các em bây giờ không hứng thú lắm nhưng vẫn không được nói chuyện trong lớp đâu."
Chuyên mục giải đề thi vẫn luôn là phần chán chường nhất trong thời điểm học sinh sắp được bước vào kỳ nghỉ cuối năm như vậy.
"Năm sau các em đã lên năm hai rồi, dù nghỉ ngơi thì cũng không được quên ôn tập đâu đấy."
Thầy Chu dặn dò trước khi rời khỏi lớp học.
Không hiểu sao nghe thấy câu này, gương mặt Mạc Lâm có chút trùng xuống.
Thập Nhất rất nhanh nhận ra sự khác lạ của hắn: "Cậu sao vậy?"
"Không có gì.
Đi ăn trưa nhé?"
Vài ngày sau đó, buổi tổng kết của trường đã hoàn thành, kỳ nghỉ hai tháng của học sinh cũng sẽ được bắt đầu từ hôm nay.
Trong khi ai nấy đều ra về với gương mặt vô cùng hứng khởi thì Thập Nhất và Mạc Lâm lại đang tranh cãi trong xe ô tô.
"La Kỳ Kỳ, đến hôm nay là một tuần rồi mà chị vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình đâu!"
"Tôi chưa làm chứ đâu phải không làm."
"Còn không phải chị đang tìm cách kéo dài thời gian à?"
"Chỉ là chưa có cơ hội thích hợp thôi mà.
Ngày xưa không phải đụng một tí cậu đã nhảy đành đạch ngay lên rồi à?"
"Ngày xưa với bây giờ mà giống nhau hả? Giờ chúng ta là