Thập Nhất còn tưởng sẽ được trông thấy bộ dạng ngại ngùng hay vui vẻ của Mạc Lâm sau nụ hôn, ai dè hắn ta lại nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt khinh thường: "Đây là trả kèo của chị? Ai nói tôi muốn một nụ hôn ngây thơ như này chứ, chẳng có cảm giác gì cả!"
Mạc Lâm nói xong thì quay đít đi luôn, nếu không phải nhìn thấy đôi tai hồng hồng kia thì cô cũng thật sự tin cái vẻ "cool ngầu" giả tạo kia rồi đó.
Thiệt là… thích chết đi được còn giả vờ.
Khi Mạc Lâm và Thập Nhất trở về nhà thì ông La vẫn đang thức chờ bọn họ.
Ông ấy tỏ ra quan tâm cả hai như bình thường: "Hai đứa đi chơi vui chứ?"
"Dạ… vui ạ.
Sao ba chưa ngủ?"
"Kỳ Kỳ, ta đã sắp xếp vé máy bay đi du lịch vào cuối tuần này cho con và Thiên Hạo rồi.
Con xem để chuẩn bị đồ đạc nhé."
Ông La đúng là đủ tâm huyết mà, có người cha nào dám để con gái đi chơi riêng với nam sinh qua đêm như vậy không?
"Vâng, con biết rồi.
Vậy con và Mạc Lâm lên ngủ nhé."
"Kỳ Kỳ, con đi lên trước đi.
Ba có chuyện riêng cần nói với Lâm Lâm."
"Giữa hai người thì có chuyện gì mà con không nghe được?"
"Chuyện đàn ông với nhau, con tò mò cái gì? Mau lên ngủ đi."
Nhìn theo bóng dáng Mạc Lâm và ông La rời đi, trong đầu Thập Nhất có chút nghi ngờ.
Thu lại tầm mắt của mình, Thập Nhất trở về phòng tắm rửa, khi cô chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
"Sao chị không khi nào khóa cửa phòng vậy?"
"Còn cậu đi vào phòng tôi với bộ dạng lén lút đó làm gì?"
Mạc Lâm nhẹ bước tiến đến gần Thập Nhất, bởi vì mới tắm xong nên tóc cô vẫn còn hơi ẩm ướt, mùi sữa tắm nhàn nhạt bay trong không khí.
"Chị phải hong khô tóc hẳn rồi mới được ngủ chứ, như vậy dễ bị đau đầu lắm."
Mạc Lâm tự nhiên đi vào phòng tắm lấy ra máy sấy, bắt cô ngồi xuống để sấy tóc.
Trong vòng vang lên tiếng ù ù của máy sấy.
"Nhớ lần đó chị sấy tóc cho tôi thành tổ quạ, bây giờ thì tôi có cơ hội phục thù rồi."
Mạc Lâm tuy nói vậy nhưng bàn tay lại rất nhẹ nhàng sấy tóc cho Thập Nhất, đến hết buổi cũng không thấy cái tổ quạ nào.
"Xong rồi đó."
Mạc Lâm tắt máy sấy, thỏa mãn nhìn thành phẩm của mình.
Không tệ!
"Vậy tôi đi ngủ được chưa? Cậu cũng mau về đi."
"Hồi xưa chị toàn tìm cách ở lại phòng tôi, sao bây giờ cứ đuổi tôi về vậy?"
Có thể giống nhau sao? Hồi đó cô tưởng hắn là chú cừu ngoan ngoãn, bây giờ mới biết thực chất là một dê non đội lốt.
Nếu tiếp tục để hắn có cơ hội phát triển không biết sẽ biến thành dê cụ hồi nào đâu.
"Đợi cậu 18 tuổi thì không cần nói tôi cũng sẽ kéo cậu lên giường.
Còn giờ về ngủ đi."
"Này… chị là con gái đấy, ăn nói cẩn thận chút đi, cái gì mà lên giường hả? Tôi cũng đâu có nói muốn ở lại đây ngủ."
"Vậy giờ này cậu qua đây làm gì?"
"Tất nhiên là vì nó rồi.".
harry potter fanfic
Mạc Lâm cầm lấy chiếc vé máy bay đặt trên bàn mà lúc nãy ông La đã đưa cho cô.
"Chị đã nói sẽ không đi chơi với Giang Thiên Hạo mà.
Vậy sao chị không thẳng thắn từ chối với dượng?"
"Tôi nói không đi với hắn, chứ đâu có nói sẽ không đi chơi.
Cậu đó, về chuẩn bị đồ đi, chúng ta sẽ đi du lịch."
"Đi du lịch?" Mạc Lâm bị bất ngờ, "Mẹ và dượng sẽ không để tôi làm kỳ đà cản mũi đi cùng chị đâu."
"Chuyện đó tôi sẽ lo, cậu chỉ việc chuẩn bị hành lý cho mình thôi, hiểu chưa? Còn nữa, cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."
Thập Nhất cầm điện thoại Mạc Lâm bấm bấm gì đó rồi… không có trả lại.
"Tạm thời cho tôi mượn điện thoại đến cuối tuần đi.
Được không?"
Mạc Lâm không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao bình thường hắn cũng không liên lạc với ai ngoài người trong gia đình.
Ngày cuối tuần rất nhanh chóng liền đến, Mạc Lâm còn tự hỏi La Kỳ Kỳ sẽ lo cho hắn đi du lịch bằng cách nào, rốt cuộc thì chỉ đơn giản là trốn đi một cách lén lút mà thôi.
"Chị hơi xem thường phụ huynh của chúng ta rồi đấy.
Có khi bọn họ sẵn sàng đuổi theo để lôi cổ tôi về cũng nên."
"Vậy thì họ cũng phải biết địa điểm để lôi cổ cậu về mới được."
"Hả? Ý chị là sao?"
Địa điểm mà Thập Nhất sẽ đến không phải là thành phố biển Đà Nam hay khu nghỉ dưỡng của nhà họ Giang mà là một tỉnh vùng cao nổi tiếng quanh năm luôn có sương mù che phủ.
Lúc Thập Nhất kéo Mạc Lâm lên máy bay, thì ở một góc khác của sân bay Giang Thiên Hạo cũng đang xuất hiện cùng với Vu Tiểu Ân.
Đến bây giờ nam chính vẫn không tin được việc Vu Tiểu Ân lại đồng ý chuyến du lịch cùng hắn một cách dễ dàng như vậy.
"Giang Thiên Hạo, anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ nói sẽ đến đó cùng anh, chứ không phải muốn đi chơi cùng anh.
Thời hạn làm sai vặt cho anh đã hết, từ nay anh đừng hi vọng có thể sai bảo tôi nữa."
"Nếu em không muốn đi du lịch cùng tôi thì sao lại đồng ý đi Đà Nam?"
"Tôi… có việc cần làm ở đó."
Vu Tiểu Ân cụp mắt nhìn xuống điện thoại.
Thực chất nữ chính đột ngột đồng ý lời rủ rê của Giang Thiên Hạo chỉ bởi vì cô đã nghe Mạc Lâm nói về việc hắn sẽ đến Đà Nam cùng La Kỳ Kỳ.
Thậm chí hắn còn nhắn tin hỏi cô về những thứ con gái sẽ thích làm trong kỳ nghỉ như thế.
Vu Tiểu Ân không biết rằng những tin nhắn mà cô nhận được hoàn toàn do một tay Thập Nhất nhắn.
Mục đích chỉ là để hoàn thành lời hứa với nam chính mà thôi.
Nằm trên máy bay, Thập Nhất không chút lo lắng hay xấu hổ nào vì việc đã lừa gạt một cô gái nhỏ.
Cô nắm tay Mạc Lâm, chậm rãi đi vào giấc