"Đổng tướng quân, hôm đó là ngài kêu ta đánh, bây giờ ngài lại định đòi bồi thường đấy à?" Thập Nhất dù thế nào cũng không nghĩ Đổng Trác có lý do gì khác để tìm mình.
"Nàng biết ta?"
"Người ở Nam Quốc này sợ rằng chỉ có hài tử mới sinh mới không biết ngài là ai thôi."
Đổng Trác, vị tướng quân tài giỏi, oai hùng bậc nhất trong lịch sử với vô số chiến công, là biểu tượng cho sức mạnh quân sự Nam quốc.
Trong mắt dân chúng, chỉ cần có Đổng Trác thì bọn họ sẽ không sợ bất cứ một sự xâm chiếm từ ngoại tộc nào.
Không chỉ là một tướng quân mà hắn còn có phong hào Tấn Vương danh giá, vì được tiên hoàng đích thân kết nghĩa huynh đệ nên dù mang họ Đổng thì nam chính vẫn phải gọi hắn hai chữ "hoàng thúc".
Một người như hắn Ái Tử Lạp Hy tất nhiên biết, bởi vì chính hắn cũng là người dẫn mấy vạn quân đi xâm chiếm Tây Lương quốc.
Có lẽ Đổng Trác bởi vì suốt ngày đi chiến trận nên mới chưa bao giờ gặp mặt Ái Tử Lạp Hy.
Lúc này Đổng Trác đột nhiên tiến lên một bước, Thập Nhất cũng lùi lại một bước, nhìn hắn đề phòng: "Chuyện gì? Muốn đánh nhau?"
"Nếu nàng đã biết ta thì mọi chuyện đều dễ nói rồi.
Cô nương, ta muốn cầu thân nàng."
Rầm… Đổng Trác vừa nói xong, xung quanh lập tức có người té ghế.
Tất cả gương mặt trong phòng đều đang há hốc kinh ngạc nhìn hắn.
"Cầu thân?" Thập Nhất nghi ngờ nhìn hắn, tên này đầu óc có vấn đề sao?
"Đổng Trác, ngươi uống say rồi hả? Ngươi hù dọa cô nương nhà người ta rồi đấy."
Có một nam nhân đi đến định hóa giải tình huống lúng túng này nhưng lại bị Đổng Trác không thương tiếc hất văng luôn.
Hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ như đang đợi một câu trả lời từ nàng.
"Nàng đã biết ta là Đổng tướng quân vậy chắc chắn biết ta không cha không mẹ, cùng không thê không thiếp, nếu nàng vào phủ tuyệt đối không phải nhìn sắc mặt người khác, sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của Đổng gia.
Mà ta cũng là nam nhân không có tính xấu, một khi đã thành thân với nàng sẽ không có nữ nhân khác, càng không bê tha bằng hữu.
Nàng cảm thấy gia cảnh này và con người ta không tồi chứ?"
Đổng Trác giống như đang tự rao bán chính mình làm bằng hữu của hắn hết kinh ngạc lại đến cảm thấy có chút mất mặt.
Cô nương đang đứng kia từ đầu đến cuối đều không lộ ra thái độ gì, rõ ràng là không có ý với hắn mà.
"Đổng tướng quân chắc chắn là say rồi nên mới nói nhăng nói cuội, mong cô nương lượng thứ.
Bình thường hắn không phải là người thế này-"
"Ngô Lỗi, ta rất tỉnh, cũng thật sự muốn cầu thân nàng.
Chỉ cần nàng nói cho ta quý danh, ngày mai trước gia phủ của nàng lập tức có sính lễ cầu thân." Đổng Trác vô cùng chân thành, hắn đúng là không giống đang say chút nào.
Thập Nhất trong đầu đầy hỏi chấm nhìn nam nhân trước mặt, lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng đã bị loại bỏ ngay từ đầu.
Đổng Trác… Một tường quân công cao át chủ nhưng lại không hề nhận được sự nghi kỵ nào của hoàng thượng lúc bấy giờ là tiên hoàng, bởi vì hắn thật sự là một trung thần đúng nghĩa.
Một người ngay thẳng, chính trực, không tham danh lợi, nhiều lần không màng sống chết vì mộng tưởng bảo vệ lãnh thổ và phò tá tiên hoàng.
Thậm chí trước khi băng hà, tiên hoàng đã giao kim bài miễn tử cho Đổng Trác, dặn dò hoàng nhi của mình là Hướng Vấn Thiên về việc phải tin tưởng tuyệt đối vào hắn, tránh để kẻ xấu chia cắt.
Một chính nhân quân tử, thẳng còn hơn ruột ngựa như Đổng Trác, Thập Nhất ngay từ đầu đã không chút do dự loại thẳng khỏi danh sách ứng cử viên tiềm năng của "Hắn".
Nhưng từ hành vi ra tay vừa nãy với Ngô Lỗi và cả ngay lúc này thì…
Thập Nhất đột nhiên tiến tới, không nói một lời đã nắm tay Đổng Trác, chỉ một giây sau đó, cô thật sự muốn gọi cả tổ tiên của hệ thống lên.
Mợ nó, vậy mà thật sự là cái tên chết tiệt này rồi.
Trong sự kinh ngạc của Đổng Trác và những người xung quanh, Thập Thập Nhất từ từ buông tay hắn ra, âm thầm tính toán khả năng hắn sẽ không chạy sau khi biết thân phận hoàng hậu của cô.
Ừm… dù tính toán thế nào thì cô cũng thấy chỉ là con số không tròn trĩnh.
"Sao cô nương lại nắm tay ta? Có phải nàng đồng ý lời cầu thân rồi không?"
Tên Đổng Trác này thật sự là cái gì cũng dám nói mà.
Thập Nhất cũng muốn bản thân có thể bất chấp đồng ý lời cầu thân ds lắm, nhưng vì tương lai sáng lạn, tạm thời cứ phải trì hoãn cái đã.
"Đổng tướng quân, ngài làm thế này có hơi đột ngột rồi, ta giống như bị ép phải đồng ý vậy."
"Thời gian qua ta vẫn luôn tìm nàng mà không được, nên hôm nay mới có chút nóng vội.
Nàng… không vừa ý ta sao?"
"Nếu hôm nay ta ở đây từ chối ngài chắc ta sẽ trở thành đối tượng bị toàn bộ dân chúng Nam quốc ném đá mất.
Hơn nữa ta cũng chưa hiểu hết con người tướng quân, chúng ta có phải… nên nói chuyện riêng chút không?"
Đối phương mặc dù không đồng ý để nghị cầu thân nhưng lại chủ động muốn gặp riêng hắn nên Đổng Trác vô cùng hưng phấn.
Hắn lập tức không do dự ra lệnh đuổi hết những người khác đi.
"Đổng Trác à, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không? Thiếu nữ này nhìn