"Tướng quân có muốn đi dạo chơi cùng ta không?"
"Được."
Hai người rõ ràng chỉ mới gặp nhau lần thứ ba, lại không hề có thứ gọi là khoảng cách xa lạ, đường hoàng nắm tay nhau rời đi dưới sự chứng kiến của những người đang đợi bên ngoài cửa phòng.
"Xem ra chúng ta thật sự sắp được ăn mừng hỷ sự của Đổng Trác rồi." Một người nào đó cảm thán.
Ngô Lỗi nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, vẫn cảm thấy có gì đó lăn tăn, đặc biệt là gương mặt nữ nhân kia, hình như hắn đã thấy ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra nổi.
Thập Nhất cùng Đổng Trác sau khi rời khỏi quán rượu đang cùng nhau dạo bước trên đường phố tấp nập.
Quả nhiên người dân xung quanh đều nhận ra và chào hỏi Đổng Trác nhiệt tình.
Có lẽ bình thường hắn rất thân thiện với dân chúng nên thậm chí còn có người mạnh dạn hỏi về thiếu nữ đang đi bên cạnh hắn.
"Đây là phu nhân tương lai của ta."
"Ồ… Thảo dân xin chúc mừng tướng quân."
Thập Nhất đã đội một chiếc mũ lụa để che đi gương mặt nên mọi người chỉ có thể âm thầm tò mò đó là cô nương nhà nào.
Một anh hùng dân tộc như Đổng Trác lẽ ra nên có sự yêu mến của nhiều thiếu nữ nhưng Thập Nhất lại không hề cảm nhận được sự thù địch đến từ bất kỳ ai.
Cô nương nào thấy hắn cũng đều chỉ cúi chào một cách kính trọng.
Hừm… Có lẽ khuôn mặt hung dữ cũng là một phần khiến hắn đến bây giờ vẫn chưa thành thân.
Thập Nhất vốn không nói nhiều, Đổng Trác lại càng không phải người biết tán tỉnh nữ nhân nên không khí giữa hai người vô cùng im ắng.
Mãi đến khi trước mắt cô xuất hiện một chiếc trâm cài thì Thập Nhất mới dừng cước bộ.
"Cái này…"
"Lần trước ta vô tình nhìn thấy nó được bày bán trên đường, vừa nhìn thì đã nghĩ ngay tới nàng."
Thập Nhất nhìn xuống chiếc trâm cài bạc có hình bông hoa bỉ ngạn quen thuộc, ngẩng đầu nói cảm ơn hắn: "Đa tạ tướng quân."
"Nàng có thể gọi ta là Đổng Trác mà.
Ta… Cũng muốn gọi nàng là Thập Nhất nữa."
"Được.
Vậy Đổng Trác, chàng có thể cài cho ta không?"
Bởi vì xung quanh đã không còn người nên Thập Nhất mạnh dạn bỏ mũ đội ra.
Đổng Trác nhận chiếc trâm từ tay cô, ngắm nghía đầu thiếu nữ một hồi, mãi cũng không biết nên cài vào đâu.
Cuối cùng vẫn là Thập Nhất không chờ được hướng dẫn cho hắn.
Đợi khi chiếc trâm đã được cài trên mái tóc, Thập Nhất hơi câu khóe môi, hỏi hắn: "Đẹp chứ?"
Sóng mắt thiếu nữ chuyển động, bừng nở muôn hoa, Đổng Trác thấy được bên trong ánh mắt ấy là diễm tình đến hồn xiêu phách lạc.
Cổ họng hắn vì thế mà khô khốc, đáp lại như một cái máy: "Rất đẹp."
Thập Nhất trông thấy biểu tình thật thà của hắn, không nhịn được đưa tay lên chạm vào vết sẹo trên má đối phương.
Đổng Trác cảm nhận được ngón tay cô thì vội vàng tránh mặt sang một bên.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ về vết sẹo trên gương mặt mình, nhưng ngay lúc này hắn lại chỉ muốn giấu nó đi, so với nàng hình như hắn có chút xấu xí.
"Ta rất ghét vết sẹo này của tướng quân đó."
Nghe thấy giọng nói của thiếu nữ, Đổng Trác chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hắn đã trùng xuống vì sự buồn bã: "Nàng thấy nó rất xấu hả?"
"Đó không phải là lý do mà ta ghét nó." Thập Nhất lại tiếp tục chạm vào vết sẹo, cảm nhận sự thô ráp dưới ngón tay, ánh mắt cô trở nên vô cùng dịu dàng.
"Chỉ cần nhìn thấy nó ta liền sẽ nhớ rằng chàng đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu thịt vì Nam triều, vì cái danh xưng anh hùng dân tộc kia.
Ta… thật sự đau lòng."
Một người như hắn nếu chấp nhận ở bên cạnh cô liền sẽ phải chịu đựng sự thóa mạ của những người đã từng tung hô hắn, ngợi ca hắn.
Cảm giác bị toàn bộ thế giới quay lưng, từ trên cao rớt xuống địa ngục… là không hề dễ chịu chút nào.
Đôi mắt Thập Nhất giống như đang hồi tưởng về một nơi xa xăm nào đó, trong đôi mắt ấy hiện lên chút tang thương khó hiểu.
"Đổng Trác, sau này chàng cứ việc bảo hộ những gì mình muốn.
Còn ta sẽ bảo hộ chàng."
Đổng