"Này, các ngươi biết tin gì chưa nghe nói hoàng hậu yêu nữ dở thủ đoạn hãm hại, làm chết hoàng tử do quý phi mang thai rồi đấy?"
"Hừ… Ta đã biết ngay là nữ nhân đó thế nào cũng gây ra chuyện động trời mà.
Bây giờ thì hoàng thượng đã chịu sáng mắt ra chưa?"
"Không sáng cũng phải sáng, nghe nói nàng ta ở Nam quốc thực chất chính là làm gián điệp cho Tây Lương quốc."
"Sao? Có chuyện đó thật ư?"
"Phải, hóa ra Tây Lương quốc đã có âm mưu với chúng ta từ lâu rồi.
Cho nên mới cử công chúa của bọn họ sang đây mê hoặc hoàng thượng.
Bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra rồi, cũng không biết mối giao hảo giữa hai nước sẽ thành thế nào nữa."
Mấy hôm nay khắp các kinh thành đều đang không ngừng bàn tán về việc của Ái Tử Lạp Hy.
Hầu hết đều là vỗ tay hoan hô khi biết rằng hoàng thượng đã nhìn ra con người thật của nữ nhân Tây Lương kia.
Đến ngày hành xử hoàng hậu công khai, toàn bộ dân chúng đều kéo ra hai bên đường, nhìn nữ nhân bị áp tải đến pháp trường.
Nào rau củ, nào trứng thối, những bẩn thỉu nhất được dân chúng ném vào người Thập Nhất.
Trong khoảnh khắc đó, Thập Nhất dương mắt, thản nhiên đón nhận tất cả.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhận được sự khinh bỉ cùng ánh mắt dè bỉu thế này.
Nói đến nhẫn nhịn, Thập Nhất nghĩ không có ai vượt qua được mình.
Xe ngựa áp tải tù nhân lăn bánh rời đi, khi đã gần đến pháp trường, cô phát hiện một tầm mắt quen thuộc đang nhìn tới mình.
Trong ánh mắt đó không giấu nổi sự sửng sốt khôn cùng.
Thập Nhất nhìn hắn, lặng lẽ lắc đầu nhưng quả nhiên đối phương không nghe, trực tiếp chạy đến đánh ngã mấy tên thị vệ ngăn cản, nhảy lên xe ngựa, đối diện với tầm mắt cô.
"Thập Nhất… tại sao lại là nàng?"
"Xem ra ta vẫn không thể che giấu thân phận của mình đến cuối cùng rồi."
Đổng Trác nhìn thiếu nữ mặc áo tù nhân trước mắt, đôi môi run rẩy, cất lên từng chữ thật khó khăn:
"Nàng… là hoàng hậu?"
"Phải.
Là ta."
Đổng Trác nghe được câu trả lời, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng tỏ, không tới hai giây sau đã lập tức giơ tay đập nát ngục gỗ.
"Ta sẽ cứu nàng."
Hắn nói mấy chữ như vậy một cách kiên quyết rồi lại hướng về gông cùm của cô, như muốn phá bỏ nó.
Nhìn thấy đám quan binh đang chạy đến phía sau Đổng Trác, Thập Nhất khó khăn dùng bàn tay đang bị cùm lại, cố gắng chạm vào sườn má hắn: "Đổng Trác, hứa với ta, chàng tuyệt đối không được tạo phản.
Ta sẽ không chết, sẽ đến tìm chàng sớm nhất có thể.
Chờ ta…"
Toàn bộ cơ thể Đổng Trác như bị bao bọc bởi một làn khói xám xịt, trước khi kịp nhận ra, người hắn đã bị một nguồn lực nào đó tác động, kéo ngã xuống, rơi khỏi xe ngựa.
Sau đó là một khoảng không đen tối bao trùm lấy hắn.
Thập Nhất đứng trên xe, nhìn Đổng Trác đã bị bất tỉnh dưới lòng đường chỉ có thể thầm xin lỗi hắn.
Nếu không khiến hắn ngất đi thì hắn sẽ thật sự cướp cô chạy khỏi đây mất.
Thật ra Thập Nhất cứ luôn không chịu nói ra thân phận hoàng hậu của mình với Đổng Trác không phải vì cô sợ rằng hắn sẽ bỏ chạy.
Cô luôn có tự tin vào hắn, tự tin dù mình có là thân phận gì đi nữa thì hắn vẫn sẽ yêu cô, vẫn sẽ không buông tay cô.
Cô cứ luôn mở miệng bắt Đổng Trác phải lựa chọn giữa cô và nam chính, nhưng thật ra cô hiểu rất rõ, một khi biết cô là hoàng hậu, là đối tượng bị lợi dụng của Hướng Vấn Thiên, hắn sẽ chẳng ngại ngùng cùng cô chiến đấu.
Nhưng Thập Nhất lại không muốn hắn vì cô mà từ một Đổng tướng quân, từ chiến thần dũng mãnh, từ anh hùng dân tộc phải trở thành kẻ phản bội bị người người chửi mắng.
Vậy nên cô mới phải nhẫn tâm với hắn, khiến hắn mất đi binh quyền, khiến hắn phải ở ngoài cuộc chiến của cô và Hướng Vấn Thiên.
Đó cũng xem như là phương thức cô bảo hộ, cưng chiều người đàn ông của mình.
Cô đã nghĩ mình sẽ tới đón hắn sau khi kết thúc mọi chuyện và có một thân phận hoàn toàn mới, vậy mà…
Thập Nhất thở hắt một hơi vì kế hoạch đã bị đổ vỡ ở giây phút cuối.
Cô ngẩng đầu nhìn khung cảnh pháp trường phía trước đã đang đến rất gần.
Trước khi bị đưa lên xử trảm, Thập Nhất được