Hướng Vấn Thiên dù thế nào cũng không ngờ được rằng đống gián điệp mà hắn gài ở Tây Lương quốc đều đã bị phát hiện và chẳng còn tác dụng gì nữa.
Tin tức biên cương còn chưa hết nóng thì nam chính lại tiếp tục nhận được tin tức toàn bộ ám vệ hộ tống Ái Tử Lạp Hy đã bị giết chết còn nàng thì đang không có tung tích.
Lúc này Hướng Vấn Thiên đã chẳng còn đầu óc nào để mà suy tính xem ai là người bắt cóc nàng, bởi vì Biên cương phía Bắc đang vô cùng nguy hiểm.
Vì là khu vực tiếp giáp Tây Lương nên vốn không được trang bị nhân lực như phía giáp với địch nhân Hà Quốc, bây giờ lại bị tấn công một cách đột ngột, nghĩ thế nào cũng biết khả năng thất thủ của bọn hắn là vô cùng cao.
Hướng Vấn Thiên chỉ còn cách nhanh chóng cử quân đội đến tiếp ứng, và người thống lĩnh hắn chọn ra lúc này là Đổng Trác.
Vậy nhưng khi hắn chuẩn bị truyền xuống thánh chỉ thì lại nhận được tin Đổng Trác gây chuyện với thị vệ pháp trường, bị đánh ngất ở bên đường, sức khỏe hiện tại không đủ để ra chiến trận.
"Chết tiệt! Trẫm không tin hắn lại có thể đau ốm vào đúng ngay thời điểm này, chắc chắn là hắn ôm hận, không muốn giúp đỡ hoặc là muốn trẫm phải xuống nước cầu xin!"
"Hoàng thượng, có thể việc không như người nghĩ đâu, hôm Đổng tướng quân bị ngất có sự chứng kiến của rất nhiều người."
Mặc cho thủ lĩnh ám vệ đã nói như vậy thì nam chính hiện tại đã chẳng thể lọt tai nữa rồi.
"Nam quốc không phải chỉ có mình hắn có thể ra trận! Truyền lệnh của trẫm, người thống lĩnh quân lính đi biên cương là…"
Trong khi khắp nơi kinh thành đều đang sục sôi vì chiến trận nổ ra thì lại có một người, ru rú ở trong gian phòng của mình, một bước cũng không ra ngoài.
A Sự vô cùng lo lắng về tình trạng của chủ nhân, cũng hết lời hỏi han và khuyên bảo nhưng hắn từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, chỉ luôn miệng nói rằng mình đã có lỗi với ai đó.
"Tướng quân, người đã ba bữa không ăn gì rồi, nếu còn nhịn nữa thì sẽ từ bệnh giả trở thành bệnh thật mất."
Từ trong chiếc chăn trên giường truyền ra một giọng nói.
"Người ngu ngốc như ta không xứng ăn cơm."1
!!!1
Đến lúc này thì A Sự cũng không nhịn được nữa, hắn đi đến bên giường, nổi giận với đống chăn kia.
"Tướng quân, có phải người đã quên rằng thuộc hạ là quân sư của người rồi không? Chính bởi vì người chỉ có mỗi tay chân để đánh nhau nên ông trời mới phái thuộc hạ xuống hỗ trợ đây.
Tất cả, mọi việc, từ tình yêu đến chính sự, thuộc hạ đều có thể giải quyết hết."
Lúc này người nam nhân nọ mới chịu lộ mặt ra khỏi chăn, bởi vì một thời gian dài ở trong đó nên gương mặt hắn đã đầm đìa mồ hôi.
Cũng có thể đó không chỉ là mồ hôi bởi vì đôi mắt của hắn rất đỏ, còn hơi sưng húp, giống như đã khóc rất nhiều.
"A Sự… nàng nói nàng sẽ không chết, nói ta phải chờ nàng, nói ta không được tạo phản.
Nhưng mà… A Sự… Ta muốn tạo phản, ngươi có thể giúp ta tạo phản không?"1
Tướng quân đại chính trực vừa mở miệng ra đã nhắc đến hai chữ tạo phản làm A Sự không khỏi giật mình thon thót.
Việc đầu tiên mà hắn làm chính là đi đến sờ trán Đổng Trác.
"Tướng quân, người ở trong đó đến bị ấm đầu rồi phải không?"
Bàn tay bị Đổng Trác gạt ra, hắn nhìn A Sự, lặp lại việc mình muốn tạo phản một cách nghiêm túc.
"Nếu ngươi sợ có thể lập tức rời khỏi đây.
Còn nếu không thì hãy mau nói cho ta biết phải làm gì."
A Sự thật không thể tưởng tưởng được có một ngày hai chữ tạo phản lại được thốt ra từ miệng tướng quân nhà hắn.
"Khoan nói đến việc có sợ hay không, tướng quân ít nhất cũng phải cho thuộc hạ biết lý do tạo phản chứ?"
"Hắn… bắt nạt phu nhân của ta." Đổng Trác đã không còn gọi nam chính là hoàng thượng nữa, ánh mắt khi nhắc đến đối phương cũng tràn ngập phẫn nộ và oán giận.
"Ý người nói là thiếu nữ tên Thập Nhất kia ư?"
"Phải."
Nhắc đến nàng gương mặt Đổng Trác không khỏi trùng xuống, nếu sớm biết thân phận của nàng thì hắn… đã không nói những câu nói có thể khiến nàng đau lòng kia.
Hắn cứ luôn trách cứ nàng, nhưng cuối cùng chính hắn mới là người xấu xa nhất.
Hắn không biết nàng đang ở đâu, cũng không biết nàng đang làm gì, hắn chỉ biết mình không thể cứ vậy mà chờ đợi được.
Lần này, hắn muốn là người chạy đến chỗ cô.
Đổng Trác đột ngột đứng dậy, đi thẳng đến chỗ A Sự: "Không cần vòng vo nhiều lời nữa, A Sự, ngươi có tạo phản cùng ta không?"
Chưa thấy ai dụ dỗ người khác tạo phản mà có thể thẳng thắn đến như vậy.1
Đối diện với ánh nhìn của Đổng Trác, A Sự thở hắt một hơi dài, cuối cùng anh hùng luôn chết bởi mỹ nhân.
"Đi tạo phản cũng không phải nói đi liền đi, tướng quân còn không mau ngồi xuống đây."
…
Ba tháng sau khi diễn ra chiến trận, từ biên cương truyền đến tin tức thất thủ, Hướng Vấn Thiên đã