Thường sau khi đánh chiếm một nước thành công, người ta sẽ có một công đoạn gọi là dọn sạch tàn dư tiền triều trước, nhưng Thập Nhất lại chẳng hề làm như vậy, thậm chí quan chức trong triều đình cũng được giữ y nguyên.
Dân chúng còn không nhận ra được sự thay đổi giữa trước và sau khi đổi chủ là gì.
Ngoại trừ việc trông thấy rất nhiều binh lính Tây Lương trên đường phố thì cuộc sống của bọn họ vẫn cứ tiếp diễn như thường lệ.
Mấy ngày sau đó, một bảng thông cáo rất lớn được đưa ra, về việc thông báo Nam quốc đã trở thành nước chư hầu của Tây Lương quốc, có binh lực và tiền lực riêng, cống nạp hàng năm, và người đảm nhiệm vị trí Vua chư hầu sẽ do Quốc vương của Tây Lương quốc lựa chọn.
Thông báo này làm dân chúng rất hoang mang, còn tưởng bọn họ từ nay sẽ trở thành một phần của Tây Lương quốc, nhưng cuối cùng lại chỉ là nước chư hầu.
Đến Đổng Trác cũng phải bất ngờ vì quyết định này của Thập Nhất.
"Người Tây Lương chỉ muốn bảo vệ tấc đất của họ thôi chứ không có đam mê đi xâm chiếm người khác.
Nếu không phải Hướng Vấn Thiên có ý đồ xấu trước thì cũng không cần làm đến nước này.
Cho nên đây là quyết định của phụ vương ta."
Nghe Thập Nhất nói, đột nhiên Đổng Trác có chút xấu hổ, nếu không phải vì nàng, có lẽ hắn đã trở thành người phụ giúp Hướng Vấn Thiên đánh chiếm Tây Lương.
"Thập Nhất… à không… Lạp Hy?" Đổng Trác bối rối, hắn bây giờ nên gọi nàng bằng tên giả hay tên thật đây?
"Đổng Trác, ta thích chàng gọi ta là Thập Nhất hơn, ở đây, chàng là người duy nhất gọi ta bằng cái tên đó."
"Ừm...!Thập Nhất, vậy nàng đã nghĩ đến việc để ai lên làm tân hoàng thượng của Nam triều chưa?"
"Rồi.
Hướng Lưu Hiền."
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến mỗi hắn, một nam nhân thời đại phong kiến mà đến bây giờ vẫn chưa thành thân, chỉ si tình với mỗi nữ chính Vân Mộng Vũ.
Để người như hắn lên làm hoàng thượng liền sẽ không lo sợ vấn đề nổi loạn.
"Thập Nhất, sao ta thấy nàng có vẻ thân thiết với Hướng Lưu Hiền quá rồi đấy." Đổng Trác không vui, nheo mắt nhìn cô.
"Câu này ta phải hỏi chàng mới đúng, chàng làm sao mà mua chuộc được hắn, khiến hắn không thông đồng với chàng vậy?"
Trước lúc rời khỏi kinh thành cô đã dặn Hướng Lưu Hiền có tin tức gì về Đổng Trác thì báo cho cô, vậy mà hắn lại ỉm đi, còn phối hợp với Đổng Trác tạo phản nữa.
"Đó là bởi vì ta đã dùng hết lòng thành của mình để nói chuyện với hắn đó."
"Lòng thành? Chàng lại dành lòng thành của mình cho hắn?"
"Híc… Nàng đừng có cắt chữ lấy nghĩa mà, là lòng thành của ta với nàng.
Hắn biết ta chỉ muốn giúp nàng nên mới đồng ý."
"Ồ… với ta sao? Mà ta chưa thấy rõ lòng thành lắm, có thể cho xem trực tiếp không?"
Thập Nhất vừa nói vừa động tay động chân với hắn.
"Sắc nữ! Chúng ta còn đang ở trên xe ngựa đấy!"
"Ở trên xe ngựa nên mới dễ hành động đó, làm gì có ai ở đây ngoài chúng ta đâu."
"Nàng… mọi người nghe thấy sẽ không hay.
Nàng đứng đắn cho ta."
Thập Nhất cũng chỉ là trêu chọc Đổng Trác một chút như vậy chứ nào có ý định làm thật đâu.
Bây giờ bọn họ còn đang bận đến doanh trại, chuẩn bị cho cuộc chiến với Hà Quốc.
"Hí…" Xe ngựa đang đi thì đột ngột bị dừng lại.
Ngồi trong xe, Thập Nhất nghe thấy mang máng giọng nói của một nữ nhân nào đó.
"Trác ca, ta muốn gặp Trác ca, ta là vị hôn thê của huynh ấy!"
Vị hôn thê? Phải rồi… Thập Nhất suýt nữa đã quên mất việc tên Hướng Vấn Thiên kia đã từng tứ hôn Đổng Trác cho một vị thiên kim tiểu thư nào đó.
"Thập Nhất, nàng cứ ngồi đây, ta sẽ giải quyết việc này."
"Không cần, tình địch đã đến tận nơi thì ta cũng phải đón tiếp chứ."
Nhìn gương mặt thiếu nữ lúc này, đột nhiên Đổng Trác có cảm giác lạ lạ.
Nàng sẽ không đánh chết người ta đâu đúng không?
Thập Nhất vén màn lên, trông thấy gương mặt nữ nhân khá quen thuộc, cô liếc qua Đổng Trác một cái: "Đây là người làm chàng lần trước từ chối ta đúng không?"
"Ta… lần đó ta chỉ là cố tình muốn làm nàng ghen tị thôi.
Ta với nàng ấy thật sự không có gì cả!"
Thập Nhất nắm tay Đổng Trác, kéo hắn xuống xe cùng mình.
Làm gì thì làm, việc đầu tiên vẫn là tuyên bố chủ quyền cái đã.
"Cô nương là ai mà cứ đòi gặp phu quân nhà ta thế?"
"Phu quân?" Thiếu nữ bị quân lính giữ lại bên ngoài nhăn mày, hình như nàng cũng nhận ra Thập Nhất.
"Đổng Trác đường đường là vị hôn phu được tứ hôn đàng hoàng của ta."
"Vị hôn phu?" Thập Nhất ra vẻ suy nghĩ.
"Hừm… Người được ngươi gọi là vị hôn phu ấy lại đang nắm tay ta, ăn cùng ta, ngủ cùng giường với ta mỗi ngày, vậy ngươi nói xem hắn giống vị hôn phu của ngươi hay giống phu quân của ta hơn?"
"Hoàng hậu… ấy chết… bây giờ phải gọi là đại công chúa mới đúng chứ nhỉ?" Thiếu nữ cố tình nhắc tới thân phận cũ của cô, mang theo