Binh lính hai nước Tây Lương và Nam quốc vốn đã kề vai sát cánh trên chiến trường từ lâu nên Thập Nhất không quá khó khăn để hội nhập bọn họ làm một.
Dù vậy thì việc huấn luyện xen kẽ binh lính hai nước cũng gây ra không ít mâu thuẫn.
Mỗi lần như vậy Thập Nhất liền sẽ bắt bọn họ ôm nhau, vai kề vai, trán kề trán cho đến tận lúc giảng hòa thì thôi.
Cũng không biết có phải vì vậy nên cô mới bị ghi thù hay không mà đột nhiên dạo này bọn chúng rất đoàn kết trong việc đốt nhà cô.
Ngay lúc này đây Đổng Trác còn đột nhiên ghen tuông đến mức muốn bắt cô ở nhà luôn.
"Thập Nhất à, không phải hồi nãy nàng nhìn tên binh sĩ đó quá nhiều rồi sao? Có phải nàng thích vì hắn trắng trẻo hơn ta không?".
Kiếm Hiệp Hay
"Không có, ta thích da đen."
"Cũng có rất nhiều binh sĩ da đen tuấn tú mà, có phải nàng-"
"Không, không phải.
Ta không thích da đen, cũng không thích da trắng, ta thích chàng, chính da của Đống tướng quân thôi.
Được chưa hả?"
Tên này thật sự là ở bất kỳ thế giới nào cũng có thể ghen tuông vô lý đến đáng sợ mà.
"Đổng Trác, chàng mà còn lắm chuyện nữa là ta vứt chàng ra ngoài đó.
Ta huấn luyện binh sĩ mà không nhìn binh sĩ thì không lẽ ngắm đất ngắm mây hả?"
Đổng Trác bị mắng lập tức cụp mắt xuống, ra vẻ ấm ức.
"Sáng nay chàng không cần chầu triều à? Sao còn đứng đây?"
"Ta muốn ghé thăm nàng chút mà."
Thấy gương mặt nam nhân vẫn còn khá phụng phịu, Thập Nhất chỉ đành hôn hắn mấy cái lấy lòng.
"Được rồi.
Mau đi đi.
Buổi tối gặp lại."
Đổng Trác rời đi được một lúc thì A Dĩ bước vào, Thập Nhất nhìn thấy môi nàng có một vết rách mới ẩn ý hỏi: "Nặc Sa có đến làm phiền người không?"
A Dĩ suy nghĩ một chút, hình như không biết có nên nói dối hay không, cuối cùng lựa chọn thành thật gật đầu.
Đúng là việc chia rẽ một đôi nam nữ yêu nhau không dễ chút nào.
"Thái tử có ép buộc ngươi không?"
"Không… có."
"A Dĩ, chuyện tình cảm của ngươi, ta không xen vào được, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi.
Ngươi trông thấy Vân Mộng Vũ rồi chứ?"
A Dĩ bây giờ không khác Vân Mộng Vũ là bao, chỉ có điều Nặc Sa có giống Hướng Vấn Thiên hay không thì chỉ có thời gian mới trả lời được.
"Làm nữ nhân, đừng yêu quá hết mình, lúc cần buông bỏ thì hãy buông bỏ.
Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điều đó là được."
"Vậy…" A Dĩ e dè hỏi.
"Công chúa đối với Đổng tướng quân thì sao ạ? Nô tỳ thấy người làm rất nhiều việc vì ngài ấy, đó… không phải là yêu hết mình sao ạ?"
"Tình yêu của ta cho hắn vừa đủ, vừa đủ yêu thương, vừa đủ trân trọng.
Những gì ta làm cũng chẳng phải quá tầm với hay sức lực, cho đến hiện tại, mọi thứ với ta đều là vừa đủ…"
"Tình cảm vốn không phải thứ có thể đong đếm được mà.
Như thế nào mới là vừa đủ hả công chúa?"
"Cái này thì phải do ngươi tự cảm nhận.
Tiêu chuẩn chính là ngươi vẫn có thể rút chân ra khỏi hố sâu đó khi nó bắt đầu muốn nuốt chửng ngươi."
A Dĩ nghe xong chỉ biết gãi đầu: "Hic… mấy lời này có phải cao siêu quá rồi không? Nô tỳ nghe không hiểu."
"A Dĩ à, ngươi vẫn nên ở bên cạnh làm nô tỳ cho ta đi.
Đảm bảo ấm no suốt đời, vô lo vô nghĩ."
"Hì… Nô tỳ cũng muốn hầu hạ công chúa suốt đời mà."
"Bẩm công chúa!" Một thị vệ hối hả chạy tới.
"Từ biên cương phía Tây có tin tức về việc Hà quốc đã bắt đầu tấn công, hoàng thượng muốn người đi qua bàn luận chính sự."
Thập Nhất là nữ nhân duy nhất xuất hiện trong chính điện, nàng vốn được xếp vị trí bên phải tân hoàng Hướng Lưu Hiền, nhưng bởi vì Đổng Trác đang ở bên dưới nên cô quyết định đi xuống đứng bên cạnh hắn.
Cô muốn nắm tay mà bị hắn gạt ra, cái tên ngạo kiều này!
"Bẩm hoàng thượng, chúng ta đã gửi một toán quân đi trước hỗ trợ biên cương nên tạm thời không cần quá lo lắng.
Hiện tại vẫn nên chờ đợi tình hình xem sao."
"Không cần chờ đợi." Thập Nhất lên tiếng.
"Lần này chúng ta không chỉ đơn giản là phòng thủ nữa, mà sẽ thật sự tấn công đánh chiếm Hà quốc."
Thập Nhất vừa nói xong, trong chính điện liền xôn xao một trận, bọn họ đều cảm thấy quyết định này quá ngông cuồng và vội vã.
"Bẩm công chúa, ở thời điểm này mà tấn công thì liệu có thắng nổi Hà quốc không ạ? Cả hai bên chúng ta đều chỉ vừa mới trải qua trận chiến ở biên cương không bao lâu."
"Thắng nổi hay không thì cứ đánh rồi biết.
Ta sẽ đích thân dẫn quân đến biên cương phía tây."
"Không được!" Một giọng nói khác nhanh chóng xen vào phản đối.
"Hoàng thượng, vi thần có kinh nghiệm chinh chiến đã nhiều năm, lần này nhất định phải là vi thần thống lĩnh."
Thập Nhất nhìn qua cái người vừa lên tiếng tranh giành với