Mặc kệ khuôn mặt nhăn như khỉ cùng sự không chào đón của Carl, Thập Nhất đi tới ngồi xuống trước mặt hắn.
"Ta không bảo cô nói những lời đó với Lưu Hoằng."
"Vậy cậu muốn anh ta mãi mãi làm cận thần trung thành của ta hay muốn anh ta mãi lưu giữ hình bóng Maya đây?"
Carl im lặng không đáp, hình như đã bị lời nói kia nhắm trúng tim đen.
Thập Nhất ra vẻ dày dặn kinh nghiệm: "Cậu có thể rất tự tin vào bản thân nhưng mà biết không, người sống thì không thể đấu với người chết được."
"Cô cũng thật nhẫn tâm đấy, còn có thể bịa chuyện về chính mẹ ruột đã chết của mình."
"Chịu thôi, ta vốn không phải người đường hoàng gì nên chỉ cần kết quả thôi, bằng cách nào đều không quan trọng."
Maya đối với Thập Nhất chỉ là một nhân vật trong truyện, vậy nên sẽ không có chuyện cắn rứt lương tâm gì đó đâu.
"Lưu Hoằng thế nào?"
"Không biết nữa.
Chú ấy chỉ im lặng, không nói gì với ta cả."
"Ta đã làm những việc có thể làm rồi.
Có bắt được người tới tay hay không là do cậu."
Một vài lời nói vô căn cứ của Thập Nhất sao có thể làm thay đổi tình yêu của người khác.
Cô chỉ đang lợi dụng điểm yếu trong tâm hồn đối phương, khiến họ trở nên mơ hồ mà thôi.
Cảm xúc tiêu cực là điều luôn tồn tại ở mỗi con người dù ít hay nhiều, đặc biệt là với người như Lưu Hoằng, sống quá lâu, nhìn thấy quá nhiều thứ, cùng với hoàn cảnh áp lực luôn phải chạy trốn, cẩn trọng.
Vậy nên chỉ cần một chất xúc tác hợp lý liền có thể khiến cho toàn bộ sự tiêu cực bị đè nén bấy lâu nổ tung.
Mà một khi con người đã chìm vào những suy nghĩ tiêu cực thì sẽ rất khó để thoát khỏi nó.
Thập Nhất tiếp tục truyền bá kinh nghiệm: "Tình trạng của Lưu Hoằng bây giờ giống như người đang lạc lối giữa hoang đảo không người vậy, chỉ cần cậu nắm bắt cơ hội, tiến tới và giữ chặt tay anh ta, Lưu Hoằng chắc chắn sẽ sớm trở nên lệ thuộc vào cậu."
"Nam Di, mặc dù là đồng minh nhưng ta cũng thấy hơi sợ cô rồi đó."
Đáng sợ không phải bởi vì võ lực mạnh nhất mà là vì cô dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, biến họ trở thành thuộc hạ làm việc cho mình.
Carl chính là minh chứng tiêu biểu cho việc ấy, người phụ nữ này ngay từ đầu đã nhìn ra thứ cậu muốn, khiến cậu không thể không bắt tay với cô.
"Cảm ơn lời khen.
Bây giờ có phải cậu nên đưa thứ ta muốn rồi không?"
Từ bên trong hộc bàn, Lưu Hoằng lấy ra một bộ đồng phục trắng tinh và tấm thẻ nhân viên có hình ảnh gương mặt cô gái cùng cái tên lạ hoắc.
Thập Nhất cầm tấm thẻ lên, thái độ có vẻ hài lòng: "Tiến độ cũng nhanh nhỉ?"
"Cô gái này là một trong những nhà nghiên cứu chủ chốt của trung tâm S.
Ta chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, nếu cô vào đấy rồi bị phát hiện thì tự chịu đi đấy."
"Không phải lo."
"Còn chuyện này nữa, nhớ hai người thợ săn đã làm ta bị thương không? Một trong số đó là cô gái từng đến Từ Gia dùng bữa lần trước ấy, cô ta tên gì ấy nhỉ?"
"Mạn Châu."
"Ừm.
Lần trước cô ta đã thấy mặt ta và Lưu Hoằng, trông có vẻ nhận ra ta rồi nên rất có thể đám thợ săn sẽ bắt đầu điều tra chỗ anh Maros và cô."
Với tình hình này thì thân phận huyết tộc của Từ Chính Quân sẽ sớm bị bại lộ hơn trong cốt truyện.
Thập Nhất lặng lẽ suy tính.
"Từ giờ cậu trốn cho kỹ vào, đừng để thợ săn bắt được."
Carl hừ mũi khinh thường: "Ta là ai chứ? Đám người đó làm sao có thể bắt được ta!"
"Ồ… Vậy lần trước là tên ngốc nào bị bắn đến sắp đi đời vậy?"
"Chuyện đó…" Gương mặt Carl tỏ vẻ thần bí, trong đôi mắt có chút kiêu ngạo.
"Sao cô biết ta không phải là cố tình bị thương?"
Được lắm! Lấy cả tính mạng ra để làm anh hùng cứu mỹ nam cơ đấy! Thập Nhất quá xem thường sự gan dạ của một tên ngốc si tình rồi.
"Nếu cậu mạnh như vậy thì chắc vết thương chóng lành lắm nhỉ? Nhân đây cho ta xin vài giọt máu đi."
"Máu của ta? Làm gì cơ?"
"Cứ cho đi, hỏi nhiều quá."
Nói là xin vài giọt nhưng hôm ấy Thập Nhất lại rời khỏi chỗ ở của Carl với một bịch máu đầy ắp.
Cô đi thẳng đến địa điểm của trung tâm nghiên cứu sinh học thuộc tập đoàn S, mang bộ trang phục áo blouse, đeo khẩu trang và dùng thẻ tiến vào bên trong như một nhân viên đích thực.
…
Ở một nơi khác, Từ Chính Quân cũng vừa nhận được tin tức về việc tổ chức thợ săn đang bí mật theo dõi xung quanh Từ Gia.
Tất nhiên hắn không biết nguyên nhân đến từ chính thằng em trai của mình.
"Chúng ta phải thúc đẩy mọi chuyện nhanh hơn thôi.
Lão Nhân, thành quả biến đổi lần này thế nào?"
"Thưa ngài, đã có 5/10 con người vượt qua và có triệu chứng biến đổi, tuy nhiên, sức khỏe của chúng khá yếu, hiện tại những người này vẫn đang trong quá trình theo dõi."
Từ Chính Quân có vẻ không hài lòng lắm.
"Phía Sát Nhân hội thì sao? Ba người kia vẫn chưa báo về?"
"Thưa ngài, bởi vì thân vương Carl đã cử các quản lý trở về lãnh địa nên chuyện có hơi chậm trễ một chút.
Tuy nhiên, theo như báo cáo lại thì lần thử thuốc này rất khả quan, huyết tộc cấp thấp sau khi dùng thuốc không lâu đều có khả năng tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời, sức mạnh cũng vượt xa hơn trước."
Đây chính là lý do khiến Từ Chính Quân phải lợi dụng đến Sát Nhân hội hay nói rõ hơn thì nó là nơi cung cấp huyết tộc cấp thấp phục