Từ Chính Quân nhận được tin tốt từ trung tâm nghiên cứu, rằng thuốc biến đổi mà hắn mất hàng trăm năm nghiên cứu cuối cùng đã đạt được kết quả tối ưu nhất.
Từ hôm nay, tập đoàn S sẽ bắt đầu sản xuất lô hàng thực phẩm chứa thuốc biến đổi đầu tiên để bán ra cho con người.
Điều đó khiến Từ Chính Quân không kìm được hưng phấn, hắn vội vàng tìm đến Thập Nhất, muốn chia sẻ niềm vui này nhưng lại trông thấy gương mặt rất mệt mỏi của cô.
"Vợ, sao sắc mặt em xanh xao quá vậy?"
"Chắc do nhiệt độ hôm nay, thời tiết hanh khô làm em thấy hơi khó chịu."
"Không được.
Để anh gọi người tới khám cho em."
"Em không cần mà…"
"Vợ..." Giọng Từ Chính Quân bỗng trở nên lạnh hơn, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm khắc.
"Anh biết em với Carl đang lén lút làm gì đó, nhưng bởi vì em không muốn nói nên anh mới để em tùy hứng nghịch ngợm.
Còn riêng thân thể em, toàn bộ đều thuộc sự quản lý của anh.
Hiểu chưa?"
(Đọc truyện chính chủ tại noveltoon để ủng hộ tác giả)
Thập Nhất không thể ngăn cản Từ Chính Quân nên sau đó đã có một đoàn người tiến vào phòng.
Nếu cô không nhầm thì bọn họ đều nằm trong đội ngũ nghiên cứu huyết tộc cả.
"Thưa chủ tịch, phu nhân vốn là huyết tộc lại chỉ ăn uống như con người mà không uống máu dẫn đến cơ thể bị suy nhược khá nghiêm trọng.
Hiện tại cách tốt nhất chính là uống máu nhưng phu nhân lại nhất quyết từ chối ạ."
Sắc mặt Từ Chính Quân đen hẳn đi, hắn lập tức cho người chuẩn bị máu, còn bản thân thì đi thuyết phục cô.
"Vợ, nếu em ngại việc phải uống máu thì vẫn còn phương pháp dẫn truyền vào người.
Em yên tâm, nó sẽ chỉ khiến em thoải mái hơn thôi."
"Không, em không muốn."
"Tại sao? Em phải cho anh một lý do."
"Em không thích máu người khác."
"Vậy thì máu của anh là được phải không?"
"Càng không muốn."
"Em…"
Thập Nhất dở trò cứng đầu khiến Từ Chính Quân không biết phải làm thế nào.
Hắn xuống nước năn nỉ: "Vợ à… Nếu em còn không chịu truyền máu, thân thể em sẽ càng yếu đi.
Em như vậy sẽ khiến anh rất đau lòng."
Từ Chính Quân áp má vào lòng bàn tay cô gái, biểu cảm đáng thương hề hề: "Xin vợ đó, coi như em chịu khó một chút vì anh thôi, được không?"
"Bọn họ là bác sĩ dởm đấy.
Tin em đi, mấy bữa nữa em sẽ tự khỏe mà.
Thật, anh chỉ cần chuẩn bị cho em nhiều món ngon là được."
Từ Chính Quân tất nhiên không tin nổi lời đó của Thập Nhất, mềm dẻo không được, hắn chỉ còn cách cứng rắn.
Vốn định cho cô chút thuốc ngủ rồi lén lút truyền máu, vậy nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì người đã mất tích đi đâu rồi.
Cô để lại một lời nhắn: "Chồng yêu, em rất khỏe.
Em đi mấy ngày thôi, lúc trở về sẽ lại hồng hào khỏe mạnh cho anh xem."
Trên máy tính là hình ảnh cô gái linh hoạt nhảy xuống từ tầng năm rồi biến mất khỏi tòa biệt thự, Từ Chính Quân tức giận với đám thuộc hạ: "Hàng trăm bảo vệ cùng camera khắp nơi, vậy mà không một ai phát hiện phu nhân ra ngoài lúc nào, ta nuôi các ngươi để làm cảnh thôi phải không?"
Lão Nhân đứng một bên chứng kiến Từ Chính Quân nổi giận chỉ biết cúi đầu, lén lút cầm điện thoại nhắn tin gì đó.
"Lão Nhân!"
Đột nhiên bị gọi tên làm vị quản gia hơi giật mình.
"Vâng, ngài gọi tôi?"
"Ta sẽ trực tiếp dẫn người đi tìm phu nhân, ông hãy tự lo việc của trung tâm nghiên cứu, cứ theo kế hoạch mà làm."
"Chủ tịch, sức khỏe của ngài không thể-"
Từ Chính Quân nóng nảy ngắt lời: "Ta không thể tin tưởng ai cả, nếu không tự mình đi tìm kiếm, ta sẽ bức bối đến điên lên mất."
Lão Nhân biết mình không thể ngăn cản, chỉ đành bất lực dặn dò: "Tổ chức thợ săn đang theo dõi chúng ta sát sao.
Ngài phải thật cẩn thận."
"Ta biết rồi."
Nơi đầu tiên Từ Chính Quân tìm đến là chỗ ở của thân vương Carl, vừa đến hắn đã lập tức cho người lục soát khắp nơi trong sự bàng hoàng của cậu em trai.
"Anh, anh đang làm gì vậy?"
"Cô ấy đâu?"
"Hả? Anh à, anh vừa đến đã lục lọi khắp nhà em rồi hỏi vậy là sao? Cô ấy là cô nào?"
"Ta đang không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Cậu thừa biết ta đang hỏi ai, cô ấy chỉ thường xuyên qua lại chỗ này mà thôi."
"Anh đang nói đến chị dâu ư? Nhưng lâu rồi chị ấy không có tới đây mà.
Bộ hai người giận dỗi gì nhau nên chị dâu bỏ nhà đi hả?"
Từ Chính Quân nghiêm mặt nhìn Carl, như đang muốn nhìn xem cậu ta nói thật hay giả.
Bỗng nhiên, thân hình hắn biến mất, khi xuất hiện lại, hắn đã và đang đứng trước mặt Carl, bàn tay đen vươn tới nắm cổ cậu:
"Ta đã nói là mình không có nhiều kiên nhẫn rồi.
Ta không tin cậu không biết cô ấy đang ở đâu."
"Không có…" Carl bị bóp cổ khó khăn lên