Cảm giác gai người khi đọc những dòng chữ mờ ám ấy khiến Thần Vũ phải vội vàng vứt điện thoại ra xa.
Lã Phong nhận thấy bất thường từ bên cạnh, bởi vì bàn trang điểm khá gần nhau nên hắn vô tình đọc được nội dung trên màn hình điện thoại.
"Thần Vũ, nếu anh bị làm phiền thì phải nói ngay với quản lý, đừng vì cái mác fan hâm mộ mà nhân nhượng bỏ qua cho mấy tên bệnh hoạn, tới lúc hối không kịp đâu đấy."
"Tôi… biết rồi."
Lã Phong chỉ cho rằng Thần Vũ bị một fan quá khích khủng bố tinh thần, dù sao nghệ sĩ như bọn họ đều sẽ gặp không ít trường hợp như vậy.
Nhưng đối tượng lần này của Thần Vũ lại là người anh không có cách nào và cũng chẳng dám đối phó - Âu Dương Liệt.
Thần Vũ cứ nghĩ cảm xúc của hắn chỉ là nhất thời, vậy mà rốt cuộc chuyện này đã kéo dài suốt một năm qua.
Thậm chí càng ngày, hắn ta càng có biểu hiện quá đáng hơn.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Âu Dương Liệt thôi cũng khiến anh cảm thấy thật kinh khủng.
Thần Vũ nhắm mắt tạm nghỉ trên ghế, anh phải ổn định cảm xúc lại trước khi bước vào chương trình.
Không biết qua bao lâu, trên vai đột nhiên nặng lên, Thần Vũ giật mình mở mắt mới phát hiện người trước mặt là Phương Khả Mạn.
"Khả Khả…"
"Vừa nãy em gọi mãi mà không thấy anh trả lời."
"Vậy hả? Chắc do anh ngủ quên mất…"
Thần Vũ không có ý định công khai mối quan hệ của hai người nên chỉ khi không có mặt người khác bọn họ mới xưng hô thân thiết như thế.
"Mà em tìm anh có chuyện gì?"
"Anh thấy Lã Phong đâu không?"
"Anh cũng không rõ nữa.
Mới nãy cậu ta cũng ở đây, chắc mới chạy ra ngoài rồi."
"Thôi bỏ đi.
Ngày mốt anh đi sự kiện ở khách sạn Âu gia phải không?".
Được cop???? ????ại + T R ???? ???? T R ???? Y e N.v???? +
"Đúng vậy."
"Phải đem quản lý đi cùng đấy, hơn nữa đừng có tách ra."
Cảm nhận được sự quan tâm của cô, Thần Vũ khẽ cười: "Em không cần lo lắng vậy đâu.
Dù sao anh cũng là đàn ông trưởng thành sắp 30 tuổi rồi."
"Cẩn thận không thừa.
Thôi em đi đây, à… chuyển lời giùm em tới Lã Phong, nếu cậu ta muốn trốn thì chút nữa quay hình xong chạy nhanh chút."
"Hả?" Thần Vũ ngơ ngác.
Thập Nhất vừa đi khỏi, từ trong phòng thay đồ, bóng dáng Lã Phong thập thụt ló đầu nhìn ra.
"Cậu làm gì mà phải trốn Phương tổng vậy?"
"Ai nói tôi trốn chứ! Trong phòng thay đồ mát mẻ hơn, tôi vô ngồi tí không được sao?"
Bỏ đi, tranh cãi với tên cứng đầu này mệt lắm.
Thần Vũ định tiếp tục nghỉ ngơi nhưng Lã Phong đã ngồi xuống hỏi chuyện với ánh mắt dò xét: "Anh và chị Khả Mạn trở nên thân thiết như thế từ bao giờ vậy? Bình thường hai người không phải tranh cãi thì cũng là làm lơ nhau mà?"
"Trước đây bọn tôi có nhiều bất đồng quan điểm thôi, bây giờ không có thì sao phải tranh cãi cho mệt người?"
Lã Phong có vẻ nghi ngờ, hắn muốn nói gì đó nhưng bên ngoài đã vang lên thông báo chuẩn bị quay hình.
"Ra thôi."
Thần Vũ đứng dậy đi trước, sau đó anh giống như sực nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Lã Phong: "Phải rồi, suýt nữa tôi quên nói với cậu điều này."
"Chuyện gì?"
"Tôi bị dị ứng hải sản đấy."
Trong đầu Lã Phong đầy dấu hỏi chấm???
"Chuyện đó thì liên quan quái gì tới tôi?"
Mãi sau đó hắn mới hiểu câu nói cùng nụ cười khi đó của Thần Vũ có ý nghĩa gì.
Bởi vì phần thưởng dành cho đội chiến thắng hôm nay là một chuyến dã ngoại tại bờ biển xinh đẹp.
Lã Phong - cố vấn của team B, giành được chiến thắng đầu tiên với tiết mục "Good Boy" lại không thể nở nụ cười vui vẻ!
Tên gian xảo khốn kiếp đó!
…
Thần Vũ trêu tức Lã Phong là vậy nhưng thực ra anh rất rõ thực lực team mình vốn không thể thắng trận này.
Hôm ấy, buổi huấn luyện của team B đã diễn ra vô cùng nặng nề và đẫm nước mắt.
"Còn cậu, Quách Tần."
"Dạ! Có em!" Quách Tần lần đầu tiên trông thấy bộ dạng hung thần của Thần Vũ nên đang rất hoang mang.
"Nhắc lại xem tôi đã nói những gì với cậu từ buổi tập đầu tiên?"
"Bởi vì scandal nên em chắc chắn sẽ là tâm điểm sự chú ý của khán giả ở trong tập này.
Em phải… trình diễn thật hoàn hảo vì đây là cơ hội để em gây ấn tượng."
"Hoàn hảo của cậu là không khác gì một học sinh tiểu học đang trả bài thuộc lòng phải không? Tôi hỏi cậu, mỗi lần cất tiếng hát cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?"
Quách Tần bị mắng đến không dám ngóc đầu lên.
Hắn thấy mình là người ít bị dàn giám khảo chê bai nhất, vậy mà vào miệng Thần Vũ thì giống như không làm được gì ra hồn hết.
"Còn không mau trả lời tôi!"
"Thưa tiền bối, em chỉ nghĩ phải làm thật tốt thôi ạ."
"Không có gì khác nữa?"
"Không… có."
"Nói xem.
Cậu có cảm nhận gì với lời bài hát tuần này?"
"Em thấy… hay ạ."
Thần Vũ cau mày, có vẻ anh đã phần nào tìm ra nguyên nhân khiến giọng hát Quách Tần chỉ có một màu nhạt nhẽo.
"Cách dễ nhất để cải thiện cảm xúc trong giọng hát là tự cậu phải hoàn toàn đắm mình vào trong giai điệu, lời ca,