"Mà thôi… tôi nào có quyền trách cứ chị khi từ đầu đến cuối đều là tôi cố sống cố chết đâm vào.
Người phụ nữ dám tàn nhẫn với chính mình như chị thì sao có thể thấy xót thương cho tôi chứ?"
Lã Phong nói xong những lời chế giễu đó thì đứng dậy, hắn không muốn ở lại đây để bày ra dáng vẻ lụy tình thảm hại cho đối phương xem thêm nữa.
Thấy Lã Phong chuẩn bị rời khỏi, Thập Nhất lặng lẽ thở hắt, cho rằng mọi chuyện đã kết thúc thì hắn lại đột ngột quay đầu hỏi một câu khó hiểu:
"Chị định thế nào với người đó?"
Phương Khả Mạn có không biết bao nhiêu đối tượng mờ ám, người đó mà hắn muốn hỏi là người nào?
Thấy cô mãi không trả lời, Lã Phong lần nữa hỏi lại: "Dù sao chị cũng từng thích hắn như vậy, có phải nên cho hắn một kết cục rõ ràng hơn không?"
"Cậu bây giờ còn tâm trạng đi lo cho người khác sao?"
Lã Phong cười nhạt: "Dù sao tôi với hắn cũng coi như chung một số phận.
Thật ra ngay từ đầu tôi đã không đồng ý với cách giải quyết rườm rà của chị rồi.
Phương Khả Mạn, chị có hạnh phúc mới thì nên cho người ta một kết thúc rõ ràng đi, thà đau đớn một lần còn hơn để nó trở thành cục u mãn tính về sau."
"Tôi đã xác nhận thích Quách Tần thì chắc chắn sẽ kết thúc tất cả mối quan hệ ngoài luồng.
Cậu không cần lo."
Lã Phong đã nhận được câu trả lời nhưng vẫn chưa chịu rời đi mà cụp mắt đứng đó, hai tay nắm chặt, run rẩy dữ dội.
Thập Nhất nghi hoặc nhìn người đàn ông đột nhiên dâng trào cảm xúc.
Hắn không định nổi hứng ăn vạ bây giờ đâu đúng không?
Lã Phong đã ngẩng đầu lên, gương mặt hắn trông thiếu sức sốc hẳn đi vì đôi môi bị cắn đến trắng bệch.
"Khả Mạn, tôi chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng thôi.
Suốt bảy năm qua ở bên cạnh nhau, chị có từng rung động vì tôi chưa, dù chỉ là một chút?"
Thập Nhất im lặng mất mấy giây.
Trong ánh nhìn chờ đợi của đối phương, cô buộc phải đưa ra câu trả lời: "Hiện tại và tương lai, người tôi thích sẽ chỉ là Quách Tần.
Chuyện quá khứ không còn liên quan gì với tôi."
Đây là cách trả lời duy nhất mà Thập Nhất có thể nói, quãng thời gian bảy năm đó là cảm xúc của riêng Phương Khả Mạn, cô không thể cũng không muốn tự ý đánh giá nó.
"Được… tôi hiểu rồi."
Lã Phong cụp mắt đi ra bên ngoài, bóng lưng ấy yếu đuối đến đáng thương, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng hai nắm đấm bên tay lại chưa một giây buông lỏng.
Cánh cửa phòng khép lại, Thập Nhất tựa lưng vào ghế một cách buông thả, giải quyết chuyện tình cảm của người khác là việc khiến cô thấy đau đầu và phiền phức nhất.
Mắt Thập Nhất nhìn vào không trung như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, đôi môi khẽ mấp máy thật nhỏ: "Hình như bị nhận ra rồi…"
[Đọc truyện tại trang chính chủ novetoon]
"Reeng…" Chuông điện thoại di động trên bàn đột ngột vang lên, màn hình hiển thị một dãy số không tên.
Thập Nhất bắt máy: "Alo…"
"Phương tổng, về Quách Tần mà cô muốn tôi điều tra ấy.
Cậu ta quả thật là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, từng được một vài gia đình nhận nuôi nhưng đều bị trả về sau khoảng thời gian ngắn.
Khi đang học cấp ba, Quách Tần ký hợp đồng với công ty giải trí W, trở thành thực tập sinh, chưa kịp debut thì công ty phá sản."
"Cũng vào khoảng thời gian này, chủ cô nhi viện của cậu ta vì lý do kinh tế nên toàn bộ những đứa trẻ đều bị phân tán đi các nơi khác nhau.
Còn Quách Tần đã vay nặng lãi một số tiền khổng lồ từ đám người xã hội đen."
Vay nặng lãi? Thông tin này có chút bất thường bởi vì khi ấy Quách Tần thậm chí chưa đủ 18 tuổi, không nghề nghiệp, hoàn toàn không có khả năng trả nợ.
Trừ khi… đám xã hội đen có mục đích khác.
"Cậu có điều tra được số tiền Quách Tần vay đã dùng vào việc gì không?"
"Cô sẽ phải bất ngờ lắm nếu biết cậu ta dùng nó để làm gì.
Ây da… đến tôi còn cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi."
…
Sau khi hoàn thành công việc, Thần Vũ ghé qua phòng tập lấy chút đồ để về nhà thì vô tình nhìn thấy Lã Phong vẫn đang ở đây, chỉ có điều trông trạng thái hắn hình như không ổn lắm.
Anh đi tới, thử gọi một tiếng: "Lã Phong… cậu chưa về à?"
Lã Phong đang ôm chân bó gối rốt cuộc cũng có động đậy, lúc hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng, sưng húp kia lập tức làm cho Thần Vũ giật mình.
"Có chuyện gì vậy?"
Lã Phong không nói, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Dù sao nguyên nhân có thể khiến Lã Phong thành ra thế này luôn chỉ có một người thôi.
Thay vì an ủi, Thần Vũ lại chế nhạo hắn: "Cũng chẳng phải lần đầu thất tình mà sao trông cậu còn khổ sở hơn ba năm trước thế?"
Lã Phong vẫn tiếp tục im lặng, đôi mắt nhìn về phía trước một cách vô định.
Trông hắn thế này, Thần Vũ mới cảm nhận được sự bất thường, hình như vấn đề nghiêm trọng hơn anh nghĩ.
Lẽ ra hắn phải đứng dậy chửi vào mặt anh và hùng hồn tuyên bố không bao giờ bỏ cuộc mới giống Lã Phong bình thường.
Thần Vũ tiếp tục dò hỏi: "Này, đi nhậu không?"
"Tôi không sao đâu… anh về đi."
Nghe thấy giọng nói khàn đặc khác lạ của Lã Phong, Thần Vũ không khỏi cau mày: "Không biết cổ họng quan trọng với ca sĩ lắm sao? Cậu làm gì mà để giọng mình biến thành như vậy rồi?"
"Tôi thật sự không sao.
Bây giờ tôi chỉ muốn một mình.
Anh về đi."
"Nếu cậu muốn một mình thì nên về nhà ấy.
Ở đây có không ít thực tập sinh tập luyện đến sáng đâu.
Hay cậu muốn để bọn chúng tới và nhìn thấy bộ dạng này của tiền bối đại thần Lã Phong?"
Lời