"Tôi nhớ em."
"Nếu hôm nay em không đến tôi sẽ trốn về gặp em."
Một loạt tin nhắn được gửi đến từ Quách Tần.
"Dám trốn viện tôi sẽ đánh gãy chân cậu."
Gửi tin nhắn hồi đáp xong, Thập Nhất ngẩng đầu nhìn lên rất nhiều người đang ngồi quanh bàn họp lớn, ai nấy đều có vẻ mặt không vui vẻ.
"Chương trình Who is winner đang là át chủ bài của chúng ta vậy mà con lại có thể hủy bỏ phát sóng chỉ vì một thực tập sinh.
Khả Mạn, rốt cuộc con có biết mình đang làm gì không?"
Người đàn ông vừa nói chuyện là cổ đông lớn thứ hai của Tinh Hoa, Phương Chí Đình, cũng là cậu ruột của Phương Khả Mạn, tuy nhiên, bởi vì có tham vọng nắm quyền kiểm soát công ty nên ông ta từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng với nguyên chủ.
"Chỉ là dời lịch chiếu thôi, có cần phản ứng dữ dội vậy không?"
Thái độ không biết nhận sai của Thập Nhất đã khiến đám cổ đông nổi giận hơn.
"Phương tổng nói dễ dàng quá nhỉ? Vậy cô định chịu trách nhiệm thế nào về khoản tiền bồi thường nhà đài và cả uy tín đã bị mất của Tinh Hoa?"
"Làm ăn kinh doanh thì phải chấp nhận rủi ro, mặc dù hôm nay mất tiền nhưng thời gian tới tôi có thể kiếm được gấp bội.
Các ngài cổ đông đây cứ về nhà đắp chăn nghỉ ngơi đi."
"Thời gian tới là khi nào? Chúng tôi không cần lời hứa suông từ một người lãnh đạo cả công ty.
Thái độ này cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi!"
"Mấy tháng gần đây doanh thu lẫn cổ phiếu của Tinh Hoa liên tục giảm mạnh vì những tin đồn yêu đương của cô.
Hừ… Phương tổng à, tôi thấy cô vẫn nên tập trung yêu đương hơn là lãnh đạo công ty đấy."
Sau một hồi chỉ trích, cuối cùng bọn họ cũng chịu nói ra mục đích của cuộc họp đại cổ đông đột xuất này rồi.
Tóm lại là muốn đá Phương Khả Mạn khỏi cái ghế tổng giám đốc.
Thập Nhất nhìn tới Phương Chí Đình, ông ta không lên tiếng mà chỉ ngồi yên để những người khác nói thay.
Cô không tin ông ta đủ khả năng lôi kéo nhiều cổ đông như vậy, sợ rằng có người khác đang đứng phía sau giúp sức.
"Xét thấy những hành vi không đứng đắn, gây ảnh hưởng tiêu cực cho Tinh Hoa, hôm nay chúng ta cần tổ chức biểu quyết về việc có nên tiếp tục để Phương tổng lãnh đạo công ty hay không."
Thập Nhất khoanh tay nhìn đám nhân vật phụ tự biên tự diễn, số phiếu đồng ý chiếm đa số cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ bị bãi bỏ chức vị và Phương Chí Đình sẽ là người tạm thời thay thế vị trí của cô.
Khác với Chu Diệp đang gấp gáp lo lắng, Nhập Nhất bình tĩnh đứng dậy, mở lời chúc mừng:
"Mong rằng cậu sẽ ngồi trên chiếc ghế ấy thật lâu và giúp Tinh Hoa ngày càng phát triển."
Thái độ cô gái quá đỗi thản nhiên khiến cho Phương Chí Đình mất đi mấy phần hả hê.
Dù trong lòng đang phấn khích thì ông ta vẫn phải tỏ ra như một trưởng bối:
"Khả Mạn à, thời gian này cháu nên nghỉ ngơi cho tốt, rèn dũa lại tâm tính, đặc biệt là… giải quyết mấy tên đàn ông xung quanh cháu đi.
Muốn làm việc lớn phải tách biệt giữa tình cảm và công việc."
"Cháu cũng nghĩ vậy.
Hi vọng anh họ sẽ không gây ra chuyện gì khiến cậu lẫn lộn tình cảm."
Gương mặt Phương Chí Đình thoáng chốc cứng lại, còn Thập Nhất ẩn ý chế giễu đứa con bất tài của ông ta xong liền đi thẳng ra ngoài.
Trở về phòng làm việc, Chu Diệp lập tức bật công tắc ca cẩm: "Chị biết rõ bọn họ có âm mưu từ trước mà sao còn đâm đầu vào rọ như thế hả? Rõ ràng phải kéo dài thời gian mở biểu quyết thêm vài ngày thì chúng ta mới có hội xoay chuyển tình thế.
Còn bây giờ thì…"
Chu Diệp đang nói đột nhiên đỏ hoe cả mắt, có lẽ chính cô đang cảm thấy tức giận thay cho vị sếp của mình.
"Cô sắp có sếp mới mà không vui hả?"
"Phương tổng!" Chu Diệp tức tối lớn giọng: "Giờ không phải lúc để chị giỡn đâu."
Thập Nhất chống cằm nhìn Chu Diệp đang thật lòng lo lắng cho mình, mặc dù bình thường hay than vãn nhưng cô gái này đúng là cánh tay phải đắc lực, cũng là niềm an ủi duy nhất trong cái công ty chỉ toàn nam nghệ sĩ này.
"Đợi khi Phương Chí Đình tiếp quản cái ghế tổng giám đốc, có lẽ cô sẽ chịu nhiều thiệt thòi vì từng làm việc cho tôi đấy."
"Đúng vậy, cho nên Phương tổng à… chị nhất định phải mau chóng tìm cách quay lại đấy." Chu Diệp mắt long lanh, tràn ngập tin tưởng nhìn Thập Nhất: "Tôi sẽ ở đây làm gián điệp cho chị."
"Hừm… tôi nghĩ lui về làm cổ đông cũng tốt mà, không cần làm việc vẫn có tiền vào túi."
"Phương tổng à… hức…"
Thấy cô gái như sắp khóc, Thập Nhất liền không dám trêu chọc nữa.
Cô đưa tay đặt nhẹ lên đầu Chu Diệp, như một sự an ủi:
"Được rồi, ráng đi.
Sau này sẽ tăng lương cho cô."
Tin tức Phương Khả Mạn bị bãi bỏ chức vụ nhanh chóng được thông báo rộng rãi trong công ty.
Lã Phong nghe tin lập tức chạy đến, Thần Vũ cũng nối gót ngay sau.
"Khả Khả, em thật sự sẽ rời công ty sao?"
"Phải."
"Là lỗi của anh, nếu anh không làm Quách Tần bị thương thì những chuyện này đã không xảy ra rồi."
"Việc quyết định hủy bỏ phát sóng là do em đưa ra, làm Quách Tần bị thương cũng là sai sót của bộ phận đạo cụ nên anh đừng tự trách nữa."
Thập Nhất không chắc lời mình nói có được tiếp thu hay không bởi vì Thần Vũ vẫn đang trưng ra bộ mặt áy náy.
"Thần Vũ, Lã Phong, hai người phải giúp tôi hoàn thành một đêm chung kết thật hoành tráng."
"Tất nhiên, team A của tôi sẽ chiến thắng nên cô không cần lo đâu."
Trong khi Lã Phong hào hứng tự tin thì Thần Vũ chỉ nở nụ cười gượng gạo.
Đợi Thần Vũ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lã Phong, biểu cảm gương mặt hắn liền trở nên nghiêm túc hơn: "Tai nạn của Quách Tần thật sự chỉ là do sai sót đạo cụ thôi sao?"
"Chứ cậu nghĩ gì?"
"Tên Quách Tần đó không phải lần đầu tiên giở trò nên tôi không thể tin tưởng cậu ta giống cô được.
Hôm ấy khá đông người, ai mà biết cậu ta có tranh thủ góc khuất lén lút đổi đạo cụ hay không?"
Trái lại với sự nghi ngờ của Lã Phong, Thập Nhất khá bình thản: "Đừng vội áp tội cho cậu ta khi không có bằng chứng."
"Haizz… đúng là tình yêu mù quáng mà." Lã Phong thở dài đứng dậy: "Tùy cô vậy, nếu thế tôi cũng không nhiều lời nữa.
Sắp tới chúng ta sẽ ít gặp mặt hơn, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt thân thể của Phương Khả Mạn đấy."
"Đã biết."
…
Thập Nhất rời khỏi Tinh Hoa, tự mình lái xe đến một nhà hàng nhật bản truyền thống yên tĩnh và khá kín đáo.
Người có hẹn