"Khả Mạn, em giận tôi sao?"
"Không giận."
"Nói dối.
Nếu không giận tại sao đã ba ngày kể từ khi tôi vào bệnh viện em vẫn không hề đến thăm tôi?"
Nghe thấy giọng điệu như sắp khóc từ trong điện thoại, Thập Nhất hờ hững nhắc nhở: "Không cần khóc, giờ tôi không nhìn thấy được đâu."
Bíp… Điện thoại vang lên âm báo đề nghị kết nối cuộc gọi video.
Tên này thật lắm trò mà!
Vừa nhấn đồng ý, gương mặt chàng trai với đôi mắt hồng hồng nhanh chóng xuất hiện, là nét mặt chuẩn bị ăn vạ quen thuộc.
"Khả Mạn… Tôi nhớ em."
Không hổ là điện thoại xịn, camera rõ nét nên biểu cảm của hắn được truyền đến vô cùng chân thật.
Thập Nhất có cảm giác rất lạ, vẫn là Quách Tần ấy nhưng hình như đã có điều gì thay đổi.
"Sao em không tới thăm tôi?"
"Tôi bận thu xếp hậu quả do cậu để lại."
Đột nhiên Quách Tần cúi đầu nên không thấy cảm xúc của hắn, chỉ có giọng nói trầm thấp bộc lộ buồn bã.
"Tôi nghe về chuyện bị mất chức của em rồi.
Khả Mạn, em có hối hận vì đã làm vậy không?"
Thập Nhất im lặng nhìn màn hình, không trả lời.
Đợi Quách Tần ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt bình lặng như mặt hồ, là mặt hồ tối đen như mực không thể nhìn thấu bên trong.
Lúc này Thập Nhất mới chậm rãi mở miệng:
"Trả lời thật cho tôi nghe xem, Quách Tần, cậu vui chứ?"
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Quách Tần lại hiểu rõ cô muốn nói đến điều gì.
Hắn nhìn cô một lúc thật lâu, không biểu lộ cảm xúc, có lẽ hắn đang phân vân có nên tiếp tục diễn kịch hay không.
Đến cuối cùng, đôi môi kia dần dần cong lên, độ cong hoàn hảo cho nụ cười rạng rỡ:.
Truyện Sắc
"Có… tôi rất vui."
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh quen thuộc, Thập Nhất có chút xúc động muốn xuyên qua màn hình chạm vào gương mặt đối phương.
Thay đổi hay không thì hắn vẫn luôn bừng sáng như ánh mắt trời và dễ dàng xua đi mọi khó chịu trong cô.
Thật là… cứ như này bảo cô làm sao nghiêm khắc dạy dỗ hắn đây?
"Nghỉ ngơi đi.
Xong việc sẽ đến hỏi tội cậu."
"Khi nào em mới xong việc?"
"Không biết."
Quách Tần tuy thất vọng vẫn gắng gượng mỉm cười với cô một cái: "Dù bao lâu tôi cũng sẽ chờ em."
Lộc… cộc… Cạch…
Tiếng bước chân bên ngoài, tiếng mở cửa phòng vang lên, sự xuất hiện của cô gái ngay trước mắt làm Quách Tần hoàn toàn bất ngờ.
"Em…?"
"Lúc cậu gọi điện là tôi đã đến dưới nhà để xe rồi."
Mặc kệ vết thương trên người, Quách Tần nhảy vọt xuống giường, chạy tới ôm chầm Thập Nhất, vòng tay của hắn chặt lắm, giống như muốn khảm cả thân thể lên đối phương.
Rõ ràng chỉ mới ba ngày không gặp nhưng trông hắn cứ như đã trải qua một quãng thời gian cô đơn rất dài… rất rất dài.
Quách Tần ôm Thập Nhất rất lâu, mãi đến khi vết thương ở bụng đau nhói vì bị đè ép thì mới chịu buông ra.
"Khả Mạn, rốt cuộc em cũng đến rồi.
Tôi rất nhớ em."
Thập Nhất không trả lời mà nhìn chằm chằm vào đôi chân trần đang đi trên sàn nhà.
Cô đột ngột tiến tới nắm eo Quách Tần, thoắt một cái, cả người hắn đã bị vác trên vai.
Đúng vậy, là vác chứ không phải cái kiểu ôm công chúa gì đó đâu.
Bụp… Quách Tần bị Thập Nhất ném lên giường bệnh.
Vừa rơi xuống không bao lâu hắn đã lập tức ngồi dậy bám riết lấy cô ngay.
"Tôi nói là tôi rất nhớ em mà."
"Tôi cũng nhớ mình đã nói đến đây để hỏi tội cậu.
Ôm với ấp cái gì?"
Quách Tần vẫn không buông ra, gương mặt vô tội kia cứ như đang chỉ trích ngược lại cô vậy.
"Chẳng lẽ nhớ em cũng là tội sao?"
"Quách Tần, cậu-"
Không để Thập Nhất kịp nói hết, người đàn ông vươn tới ngậm lấy môi cô, bắt đầu cắn mút.
Có lẽ hắn đang muốn dùng sự ngọt ngào để nịnh bợ và trốn tội.
Thập Nhất quyết tâm bỏ qua mọi cám dỗ, trực tiếp đẩy người, kéo ra khoảng cách an toàn.
"Nói chuyện trước! Quách Tần, lỗi lần này của cậu quá lớn, tôi sẽ không bỏ qua."
Quách Tần ngã nằm trên giường đột nhiên ôm bụng, nhăn mày tỏ ra đau đớn: "A… động tới vết thương rồi..."
"Đừng giả vờ, tôi vẫn chưa động tới bụng cậu đâu."
"Híc… không có.
Tôi thật sự bị đau mà."
Thập Nhất nhìn nhìn Quách Tần, kỹ xảo diễn kịch của hắn thật sự khiến cô không biết đường nào mà lần.
Rốt cuộc đôi chân vẫn không kìm được bước tới gần hơn.
Tay cô còn chưa chạm vào đối phương đã bị hắn dùng lực ôm cả người kéo lên giường.
Tên này… lại mạnh hơn nữa rồi.
Đó là điều Thập Nhất nhận ra ngay khi bị Quách Tần giam giữ dưới thân.
Cô biết qua mỗi thế giới "Hắn" sẽ lại có một tiến triển gì đó, dù bây giờ mới là sức mạnh cơ bắp thôi nhưng thế này có hơi nhanh quá rồi, là bởi vì xuất hiện lực lượng bí ẩn kia sao?
Thập Nhất rất nhanh liền không thể suy nghĩ tiếp bởi sự tấn công cuồng nhiệt của người đàn ông phía trên.
Có lẽ bởi vì tay cô bị giữ quá chặt hoặc chỉ đơn giản là nụ hôn quá mê người nên rốt cuộc cô gái chỉ nằm đó và tiếp nhận ngọt ngào.
Đối phương không phản kháng nên Quách Tần ngày càng mạnh bạo hơn, hắn buông tay cô ra, vừa hôn vừa vuốt ve, từ sườn má, sau tai, chiếc cổ và dần dần đi xuống.
"Cậu nghĩ dùng cách này để lấp liếm tội trạng là sai rồi đó." Sau nụ hôn, giọng nói của Thập Nhất đã có phần khác lạ.
"Không có…"
Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, đôi mắt như nhiễm lên lớp màng say say của ái tình.
"Tôi chỉ muốn thể hiện nỗi nhớ với em thôi.
Khả Mạn, tôi muốn em…"
Bóc… Một cúc áo bị mở ra… Môi người đàn ông tiếp tục chu du trên làn da đang dần ửng hổng, hơi thở nóng ấm phả vào cổ, có chút tê dại.
Khi lý trí và cả quyết tâm dạy dỗ gì đó đều sắp bị vứt lên chín tầng mây thì một sắc đỏ vô tình lọt vào mắt Thập Nhất, lớp băng trắng lấp ló trong cổ áo rộng thùng thình nhiễm đỏ vì vết thương đang rỉ máu.
Cơn tức giận đột ngột bộc phát, Thập Nhất trực tiếp nắm đầu đối phương lôi lên:
"Dừng lại cho tôi!"
Ánh mắt đặc biệt lạnh lùng ấy khiến Quách Tần lập tức sững lại.
Thập Nhất đẩy hắn ra, ngồi dậy, đồng thời nhấn nút gọi người ở ngay bên cạnh đầu giường.
Quách Tần đã không nhìn thấy hành động của cô bởi lúc này hắn đang bận tổn thương vì bị từ chối thân mật.
Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, khuôn mặt thoắt cái biến thành thất vọng.
"Khả Mạn, bây giờ em thậm chí không muốn động vào tôi sao?"
Thật khó hiểu khi Quách Tần trở nên tiêu cực như lúc này.
Hắn giống như đang quay lại con người ban đầu vậy.
"Quách Tần, tôi nghĩ mình đã thể hiện rất rõ tình cảm với cậu, nếu có vấn đề gì cậu nên hỏi thẳng tôi."
"Tôi rất vui khi em vì tôi mà hủy bỏ buổi phát sóng quan trọng.
Chẳng có vấn đề gì ngoài việc tất cả mọi người đều biết rằng tôi quan trọng với em đến nhường nào."
Quách Tần đang cười, nụ cười không hề chạm đến ánh mắt, không lộ ra bất kỳ đau thương hay yếu ớt nào, lại khiến tâm trạng Thập Nhất bất giác ảm đạm vì nó.
"Khả Mạn, ôm tôi được không?"
Người đàn ông chỉ ngồi đó và chờ đợi, cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù câu nói kia càng giống lời cầu khẩn của một chú nhỏ.
Vậy nhưng cái hắn đợi được là sự xuất hiện đột ngột của y tá.
"Kiểm tra vết thương cậu ấy giúp tôi."
Thấy cô gái đứng lên như chuẩn bị rời đi, Quách Tần hốt hoảng nắm tay cô lại: "Không! Em không được đi."
Máu từ vết thương trên bụng đã bắt đầu thấm ra cả đồng phục bệnh nhân, Thập Nhất thật sự muốn nổi giận rồi, động tác