Thập Nhất trở về phòng liền nghỉ ngơi một giấc.
Cho đến chiều tối cô mới thức dậy sắp xếp kế hoạch trong thế giới này của mình.
Việc đầu tiên cần làm chính là rời khỏi tổ chức Hồng Y Các này, rồi sau đó mới có thể làm nhiệm vụ về nam chính được.
Theo luật lệ của Hồng Y Các, thành viên muốn rời tổ chức một cách quang minh chính đại mà không bị truy sát thì chỉ có hai cách.
Một là đánh bại tất cả thành viên ở đây, bao gồm từ sát thủ đến Đường chủ và Các chủ.
Hai là dùng một số tiền lớn đến không tưởng tượng nổi để chuộc chính bản thân mình ra.
Luật lệ này khiến cho bất kỳ một ai muốn rời khỏi Các hội đều trở nên hết sức khó khăn.
Trong lịch sử của Hồng Y Các thì chỉ có một người thành công rời khỏi tổ chức nhờ vào việc chuộc thân.
Còn việc đánh bại cả Hồng Y Các thì dường như là một điều không thể.
Đối với võ lực của nguyên chủ hay Thập Nhất bây giờ thì cũng đều là bất khả thi, tiền bạc lại càng không cần phải nhắc tới.
Cho nên cô nhất định phải tìm ra một cách nào đó khả thi hơn.
Trong lúc Thập Nhất còn đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Là nam tử mà cô đã gặp ở Y Các - Lý Dịch.
"Diêu Miên, lúc nãy ta thấy ngươi không xuống dùng bữa nên đem lên cho ngươi nè.
Vết thương của ngươi không sao chứ?"
Thập Nhất nhìn mấy cái bánh bao trên tay Lý Dịch, nhận lấy rồi nói một câu cảm ơn, nhưng lại không hề có ý định để hắn vào phòng.
"Ta có thể vào trong không?"
"Không được."
Thập Nhất ngay lập tức từ chối đề nghị của hắn ta.
Ngày thường Diêu Miên cũng khá lạnh lùng với mọi người xung quanh nên Lý Dịch không cảm thấy có gì lạ.Hắn gãi đầu tỏ vẻ có việc muốn nhờ cô giúp:
"Có một nhiệm vụ sắp tới ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Trong Hồng Y Các mỗi một sát thủ hoặc nhóm sát thủ sẽ được giao việc dựa trên phân phát của Đường chủ.
Nếu như sát thủ được giao cảm thấy bản thân không đủ khả năng, muốn thêm sự hỗ trợ thì sẽ phải tự mình đi nhờ thành viên khác.
Trong mối quan hệ nhạt nhòa giữa các thành viên của Hồng Y Các này thì chẳng ai rãnh mà đi nhận lời.
Nhưng Diêu Miên bởi vì coi Lý Dịch là bạn nên cô thường xuyên giúp đỡ hắn không công.
Mà tên Lý Dịch này thực chất cũng khá biết điều, hai người vẫn thường xuyên giúp đỡ qua lại với nhau.
Thập Nhất nghĩ đến việc mình cần phải rời khỏi Các Hội, một ý tưởng khác lóe sáng trong đầu cô, vì vậy cánh cửa phòng được mở ra:
"Vào đi."
Nhiệm vụ lần này của Lý Dịch là giết một nhi tử quan chức triều đình, tuy nhiên lại phải thực hiện nó trong ngày hội yến tiệc của vị hoàng tử nào đó.
Nghe nói hắn ta là đứa con cưng hoàng thượng sủng ái nhất, là hoàng tử duy nhất đã đến tuổi trưởng thành mà vẫn được ở lại trong hoàng cung.
Ngày yến tiệc đó sẽ có rất nhiều quan quân bảo vệ vào nghiêm ngặt, việc giết người rồi toàn mạng lui ra sẽ rất khó khăn.
Trong ký ức của nguyên chủ bởi vì bị thương nên nàng đã không thể tham gia.
Hai người Lý Dịch và một sát thủ khác làm nhiệm vụ này đều được Đường chủ thông báo rằng đã chết.
"Ta sẽ giúp ngươi làm nhiệm vụ này và đảm bảo để ngươi an toàn trở ra.
Nhưng đổi lại ta muốn ngươi hỗ trợ ta trong một việc khác."
Sau khi hoàn thành giao ước giữa hai người, Thập Nhất và Lý Dịch cùng với một nữ nhân khác gọi là Mã Linh cùng nhau đi đến địa điểm tổ chức yến hội ở kinh thành.
Dọc đường đi, Thập Nhất cảm thấy ánh nhìn của thiếu nữ Mã Linh này đối với mình không tốt lắm.
Mã Linh là sát thủ được giao nhiệm vụ lần này với Lý Dịch.
Trước đây nàng ta với nguyên chủ cũng gặp nhau vài lần nhưng hầu như đều không tiếp xúc quá nhiều, đáng lý thì nguyên chủ không có ân oán gì với nàng mới đúng.
"Diêu Miên, cô uống nước này."
Lý Dịch đưa tới một dụng cụ đựng nước bằng da động vật cho Thập Nhất, nhưng cô còn chưa kịp cầm đã có một bàn tay nhanh nhẹn cướp lấy, rồi bỏ vào miệng tu luôn một hơi.
"A… ta uống hết mất rồi."
Mã Linh tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng ánh mắt nhìn Thập Nhất lại đầy khiêu khích.
Thập Nhất đã ngờ ngợ ra được vấn đề rồi, vì thế lúc Lý Dịch quay đi lấy nước, Thập Nhất tỏ rõ quan điểm:
"Ta không thích Lý Dịch.
Ngươi không cần thù địch với ta."
Thiếu nữ đột nhiên phát biểu một câu như vậy, nhưng Mã Linh kia không hề vui vẻ mà càng tức giận hơn:
"Lý Dịch có gì không tốt? Tại sao ngươi lại chê huynh ấy?"
Thập Nhất: Được