Khi hai tên quan binh đã rời đi, Thập Nhất bước ra khỏi chỗ nấp, cô đã biết nhiệm vụ lần này không đơn giản mà.
Vậy là hành tung của bọn họ đã bị phát hiện và bọn chúng chỉ đang chờ bọn họ giết người để thực hiện một âm mưu đổ vạ nào đó.
Thập Nhất âm thầm đi theo tên quan binh, cô có thể nhìn thấy hắn bỏ một thứ thuốc gì đó vào trong bình rượu rồi lại nhanh chóng rời đi.
Không cần biết bọn chúng định làm gì, cô nhất định không thể để bọn chúng thực hiện kế hoạch đổ tội lên mình được.
Ở phía Mã Linh, sau khi Thập Nhất rời đi, nàng ta vẫn đang cố gắng tìm vị trí của mục tiêu mà mình cần giết.
Ánh sáng trong tay Mã Linh lóe lên, nàng ta chuẩn bị thực hiện động tác giết người của mình thì một bàn tay xuất hiện giữ cô lại.
Thập Nhất kéo thiếu nữ còn bị đang bất ngờ đi sang hướng khác.
"Mã Linh.
Chúng ta cần thay đổi kế hoạch."
"Tại sao?"
"Bây giờ ta không thể giải thích cho ngươi.
Tóm lại ta sẽ giúp ngươi rút lui theo cách mà chúng ta đã bàn trước đó.
Còn ta sẽ ở lại đây và thực hiện nhiệm vụ này."
"Một mình ngươi ở lại đây? Rồi ngươi định rút lui kiểu gì với số lượng quan binh này?"
"Ta tự có cách."
Thập Nhất nói rồi bỏ một viên thuốc vào trong miệng của Mã Linh trước khi nàng ta kịp phản ứng điều gì.
Chỉ một lúc sau đó Mã Linh liền cảm giác được đầu óc quay cuồng, dạ dày trở nên cồn cào, lồng ngực bị đè nén, nước chua trào lên cổ họng.
"Ọe…"
Hình ảnh thiếu nữ nôn mửa như vậy liền khiến cho đám người đang vui chơi ca hát dừng lại.
Thập Nhất ở bên cạnh lo lắng nói với đám người xung quanh:
"Vị tiểu thư này hình như bị bệnh rồi.
Cần phải cho nàng ta rời khỏi đây thôi."
Mọi người xung quanh nhanh chóng lên tiếng xì xào, có người nhìn thấy khung cảnh bẩn thỉu, che mắt che mũi không dám nhìn.
"Còn đang chơi vui mà.
Thật xúi quẩy."
"Bát hoàng tử mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ nổi giận."
Bát Hoàng tử Chính Lập Thiên này nổi tiếng có bệnh thích sạch sẽ, cho dù chỉ là một hạt bụi cũng khiến hắn ta nổi giận lôi đình.
Dường như không một ai có ý định đi gọi chủ nhân của yến tiệc đến đây.
Nhưng tiếng động lớn như vậy, Chính Lập Thiên ở một phía khác đã để ý thấy và đang chanh chóng đi tới.
Đó là một nam tử trẻ tuổi với bộ y phục vàng lấp lánh, muốn nổi bật bao nhiêu liền chói mắt bấy nhiêu.
Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn còn hơi hồng lên vì men rượu.
Trông vẻ ngoài của hắn lúc này không khác nào một vị công tử bột chỉ biết ăn chơi đàn đúm.
"Làm gì mà ồn ào vậy?"
Nhìn thấy bãi chất thải và thiếu nữ vẫn đang khổ sở trên sàn kia, mày của vị Bát hoàng tử lập tức nhíu lại, hắn ta không chút do dự mà ra lệnh cho quan binh của mình:
"Ném nàng ta xuống núi đi."
Ngay khi nhận được lệnh, một quan binh lập tức đi tới đem Mã Linh ra khỏi gian phòng, lại có mấy người nô tài đi vào dọn dẹp sạch sẽ.
Đám công tử tiểu thư kia cũng nhanh chóng quay lại yến tiệc của mình với dàn ca kỹ xinh đẹp phía trên ca hát nhảy múa.
Chỉ có điều vị bát hoàng tử này lại chưa rời đi mà đang nhìn chằm chằm vào Thập Nhất với vẻ mặt nghi ngờ:
"Ngươi là ai? Tại sao lại lạ mắt như vậy?"
"Bẩm bát hoàng tử, ta là thương gia mới tới kinh thành, được Lã công tử cùng đem đến đây."
"Vậy sao?"
Chính Lập Thiên có vẻ như tin tưởng, ngả nghiêng đi tới chỗ Thập Nhất, nắm lấy cánh tay trái đang bị thương của cô kéo đi:
"Đi thôi, ta thấy ngươi vẫn còn tỉnh lắm.
Đã đến đây là không say không về."
Thập Nhất bị bát hoàng tử kéo tới một bàn tiệc, nơi đó có rất nhiều nam tử quần là áo lượt, trong tay mỗi người lại ôm một thiếu nữ xinh đẹp.
"Nào nào, ta phát hiện ra tên này vẫn còn tỉnh bơ này.
Mau mau chuốc say hắn cho ta."
Thập Nhất nhìn chén rượu được đưa đến trước mặt chỉ có thể tiến tới cầm lấy, nhưng cô lại giả vờ không cẩn thận khiến cho chén rượu rơi xuống đất.
Thân hình cô loạng choạng suýt ngã khiến cho chum rượu trên bàn cũng rơi xuống, bắn nước lên bộ y phục của Chính Lập Thiên.
Bát hoàng tử lập tức cau mày:
"Nam nhân kiểu gì mà cầm chén rượu cũng không xong.
Chờ đó, ta thay y phục xong sẽ đem ngươi uống đến say."
Thập Nhất miệng thì nói vâng nhưng lại nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Mà ở dưới chân núi lúc này Lý Dịch vẫn đang nấp trong một bụi cây, phía trước có đám quan binh đứng canh trước lối đi.
Hắn nhìn thấy một dáng người được hai quan