Đã một năm kể từ khi đại sư huynh trở về, Thập Nhất vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Bởi vì chênh lệch dòng chảy thời gian khác biệt nên cô chỉ còn cách chờ đợi, dù sao có hỏi con thỏ ngốc kia thì nó cũng chẳng biết gì hơn.
[Nếu cô thấy nhàm chán quá ta có thể đưa cô qua thế giới nhiệm vụ tiếp theo luôn.]
[Không cần.
Ta thấy ngươi có vẻ nóng vội hơn bình thường nhỉ?].
Ngôn Tình Nữ Phụ
Kẻ xâm nhập vẫn đang ung dung tự tại trong địa bàn nó không vội mới lạ.
Chắc chắn Đại Thần phải mượn sức Thập Nhất để tiêu diệt kẻ đó nhưng lúc này nó vẫn ra vẻ lắm.
[Tại sao ta phải vội chứ! Hừ.
Tuổi thọ Phương Khả Mạn còn chục năm đấy.
Chúc cô ăn chơi vui vẻ!]
Trong kịch bản gốc, Phương Khả Mạn bị Âu Dương Liệt hại chết khi cố gắng giải thoát cho Thần Vũ bị nuôi nhốt.
Anh ta tự nguyện trở thành con chim trong lồng của Âu Dương Liệt vì nguyên chủ và Tinh Hoa, rốt cuộc lại chẳng bảo vệ được cả hai thứ ấy.
Vẫn một cách thức giải quyết y hệt như lần này.
"Phập…" Con cá trên thớt bị chặt làm đôi bởi bàn tay thoăn thoắt, bóng dáng Thập Nhất bận rộn chuẩn bị bữa tối trong nhà bếp.
Xen lẫn âm thanh đồ chiên vang lên xì xèo, bước chân vội vã của người đàn ông xuất hiện sau lưng cùng tiếng gọi ngọt xớt:
"Vợ ơi…"
Quách Tần luôn giữ thói quen gặp là ôm bất kể Thập Nhất đang bận bịu làm gì.
Phải được hôn một cái thì hắn mới chịu buông tay cho cô tiếp tục công việc nấu ăn.
"Hôm nay vợ cũng không cần phụ bếp hả?"
"Bàn tay quý giá của anh chỉ cần cầm bút là đủ rồi." Ngàn lần không cần động tới dao thớt để tra tấn dạ dày người khác đâu.
Quách Tần luôn giữ thói quen gặp là ôm bất kể Thập Nhất đang bận bịu làm gì.
Phải được hôn một cái thì hắn mới chịu buông tay cho cô tiếp tục công việc nấu ăn.
"Hôm nay vợ cũng không cần phụ bếp hả?"
"Bàn tay quý giá của anh chỉ cần cầm bút là đủ rồi." Ngàn lần không cần động tới dao thớt để tra tấn dạ dày người khác đâu.
"Bàn tay quý giá của anh chỉ cần cầm bút là đủ rồi." Ngàn lần không cần động tới dao thớt để tra tấn dạ dày người khác đâu.
Quách Tần không nghe được câu nói phía sau của Thập Nhất, cong môi cười hạnh phúc: "Vợ cứ chiều anh thế này thì phải chịu trách nhiệm nấu ăn cho anh mãi mãi đấy.
Bây giờ không phải đồ vợ nấu anh đều không nuốt nổi."
"Có nịnh thì chút nữa cũng phải rửa bát."
"Kìa vợ… anh nói thiệt mà, người ta có định trốn rửa bát đâu."
Cuộc sống tân hôn của hai người mỗi ngày trôi qua giản dị như thế, ngoại trừ những lúc Quách Tần nổi hứng ghen tuông vớ vẩn ra thì mọi việc đều rất êm đềm.
Hôm nay, sau khi hoàn thành nghĩa vụ rửa chén, Quách Tần gối đầu trên đùi Thập Nhất đang mải mê xem phim kinh dị, từng quả nho căng mọng lột vỏ sạch sẽ được đút tới tận miệng cô.
"Vợ ơi, lễ kỷ niệm thành lập Âu Thị sắp tới, vợ làm bạn nhảy của anh được không?"
"Tại sao?"
"Tin tức mấy bữa nay cứ nói chúng ta ly thân rồi sắp ly hôn gì đó làm anh tức muốn chết! Vợ chồng mình rõ ràng đang hạnh phúc thế này mà."
Thập Nhất vốn không thích đi tới mấy bữa tiệc xã giao đông người nên Quách Tần còn nghĩ phải thuyết phục một hồi, ai dè cô lại đồng ý rất dễ dàng.
Hắn hưng phấn ôm cổ cô, muốn có một nụ hôn thật sâu nhưng Thập Nhất lại kết thúc nó trước.
Từ miệng cô bỗng nhiên nhắc đến hai nhân vật lâu rồi không xuất hiện:
"Anh biết Âu Dương Liệt và Tào Gia Lâm nằm trong danh sách ân xá năm nay chưa?"
"Vợ vẫn còn quan tâm đến hai người đó à?"
"Tình cờ xem được tin tức thôi.
Cảm thấy số phận của bọn họ quá may mắn rồi.
Anh có thấy vậy không?"
"Anh không quan tâm đâu, anh chỉ biết trên thế giới này không ai may mắn bằng anh thôi." Quách Tần vừa nói vừa tiếp tục tìm đến đôi môi khiến Thập Nhất không nói được gì nữa, dần dần đắm chìm vào nụ hôn, không khí trong phòng khách ngày một nóng hơn.
Đôi bàn tay đan chặt đang mang hai chiếc vòng vàng y hệt nhau, cũng chính là vòng tay sinh tử quen thuộc.
So với trước đây, sắc đỏ trên họa tiết hình rồng càng trở nên đậm sắc hơn, đặc biệt mỗi khi bọn họ gần gũi, chiếc vòng luôn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đến bây giờ Thập Nhất vẫn chưa khám phá ra chiếc vòng này còn tác dụng gì ngoại việc khiến người ta chết chùm.
Sau một trận lăn lộn trên ghế sofa, Quách Tần ôm Thập Nhất đi vào phòng ngủ.
Bàn tay cô vòng qua cổ hắn, chạm tới vết sẹo trên tấm lưng người đàn ông.
Có lẽ hắn cũng không nhận ra, những vết sẹo lâu năm này đang mờ đi một cách lạ thường.
"Dạo này anh không mơ hay nhớ ra thêm điều gì sao?"
"Không có."
Quách Tần đặt Thập Nhất xuống giường, khuôn mặt điển trai ửng hồng, khóe môi cong lên gợi cảm: "Bây giờ không phải là lúc để vợ quan tâm mấy việc ngoài lề đó đâu.
Coi bộ anh càng phải nỗ lực hơn rồi."
Đêm hoan ái không biết đã diễn ra bao lâu, sau khi Quách Tần đã chìm vào giấc ngủ, Thập Nhất chậm rãi mở mắt.
Liếc xuống bàn tay đang bị nắm chặt, cô có thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Quách Tần, bông hoa bỉ ngạn vốn đỏ thắm bởi màu sắc của Tử Linh U lúc này lại là một màu trong suốt.
Đây đã là lần thứ hai cô nhìn thấy hiện tượng này nhưng chỉ cần sáng mai tỉnh dậy nó sẽ lại quay về màu sắc như cũ.
Thập Nhất thu lại tầm mắt, gỡ bàn tay Quách Tần ra rồi lặng lẽ rời khỏi giường trong im lặng.
Bên ngoài ban công, gió ban đêm lạnh lẽo thổi qua sườn mặt, Thập Nhất đứng đó, trên tay là viên đá Tử Linh U quen thuộc.
Không phải màu đỏ hay trong suốt, những tia khí trắng muốt đang di động bên trong phiến đá.
[Ta đã đặt nó trong thần điện để hấp thụ thần khí như cô nói.
Bởi vì thời gian quá ngắn nên chỉ được đến vậy thôi.]
[Chừng này là đủ rồi.
Cảm ơn ngươi.]
Hiếm lắm mới nghe được lời cảm ơn từ Thập Nhất, Đại Thần không khỏi được dịp ngẩng cao đầu.
Nhưng rất nhanh thôi, nó sẽ phải cực kỳ hối hận về hành vi tiếp tay của mình.
Đó là vào một ngày nắng đẹp, Thập Nhất đột nhiên có chuyến viếng thăm bất ngờ tại phòng tập luyện, cô vô tình nhìn thấy một nghệ sĩ nam đang níu kéo cánh tay Thần Vũ.
Trông thấy cô, Thần Vũ lập tức giật phăng cánh tay ra, bối rối lên tiếng: "Khả Khả!