Lúc Đại Thần lên tiếng, cả người Thập Nhất lẫn Quách Tần đã đứng trong trận pháp vẽ bằng máu.
Từ dưới chân, làn khí đen nghịt dần dần xuất hiện, dựng đứng thành cột, đâm thẳng lên trời.
[Ta chỉ đang chuẩn bị mồ chôn cùng nam nhân của ta thôi mà.]
Thập Nhất vừa dứt lời, bóng đen kia lập tức che lấp mặt trời, lan rộng với tốc độ không tưởng, cả thành phố bị bao trùm bởi màn đêm không chút ánh sáng, không ai có thể trông thấy điều gì đang diễn ra, chỉ có những âm thanh không rõ nguồn gốc vang lên xa gần bên tai.
Giữa màn đêm, duy nhất có một vùng sáng nhỏ nhoi ở vị trí trung tâm trận pháp, soi rọi hình ảnh hai con người đang ôm nhau, cụ thể là Quách Tần đang chôn mặt trên vai Thập Nhất một cách yếu ớt.
Đại Thần đang bị sốc, rất sốc, Không chỉ chuyện Thập Nhất lấy lại sức mạnh từ lúc nào mà còn cả hành vi cuồng loạn này nữa.
[Điên… Điên rồi! Cô muốn chết cũng không cần phá hủy luôn cả thế giới này! Cô… Cô… Mau dừng lại! Nếu không nhiệm vụ sẽ bị tính là thất bại! Lời cam kết bảo vệ thân thể của cô cũng coi như chấm hết.]
[Ngươi ngây thơ thiệt đó, thỏ ngốc.
Ngươi nghĩ sau khi ta đã biết mọi chuyện thì lời đe dọa ấy còn hiệu nghiệm không?]
[Cô… rốt cuộc tại sao cô phải làm vậy hả?]
Thập Nhất không trả lời, dửng dưng quan sát màn đêm đang nuốt trọn mọi thứ, đôi mắt có thể trông thấy rất rõ khung cảnh trong bóng tối, và cô cảm nhận được sự hưng phấn tột độ của một con thú dữ đã bị kìm hãm quá lâu.
"Hắc Linh, ăn vừa thôi, bội thực chết cũng đừng kêu ta."
Thời gian qua, bởi vì năng lực chủ thể là cô bị hạn chế nên màu sắc của Hắc Linh cũng dừng lại ở mức xám xịt yếu ớt, bây giờ thì khác rồi.
Viên Tử Linh U trong tay Thập Nhất đã chuyển sang đỏ au, ngày càng đậm sắc.
Mặc dù không thể lấy lại toàn bộ sức mạnh, nhưng với tri thức về trận pháp và Tử Linh U, sau này cô có làm gì cũng đều dễ dàng.
Tất cả đều phải cảm ơn cái đầu ngốc nghếch của con thỏ kia.
Hắc Linh là sức mạnh lớn nhất của Thập Nhất, một sự tồn tại nguy hiểm vô hình.
Nó đại diện cho bóng tối, mang khả năng hủy diệt kinh ngạc, một khi nó xuất hiện, không một sinh mệnh nào có thể sống sót.
Ngay lúc này đây, con người, động vật hay cây cối đều đang chung một tình trạng héo úa và chết mòn.
Liếc mắt nhìn xuống người đàn ông vẫn đang chôn đầu trên vai, Thập Nhất đóng vai người chồng tốt, nhỏ nhẹ an ủi hắn:
"Không sao, ngẩng lên nhìn em này."
Quách Tần chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt hơi tái và đôi mắt phai sắc ảm đạm.
Thập Nhất cứ nghĩ hắn chỉ đang giả vờ nhưng biểu hiện này lại khá chân thật.
"Anh sợ sao?"
"Không có.
Chỉ là anh bị bất ngờ với năng lực của vợ thôi, dù sao anh cũng là con người mà."
Thập Nhất đưa tay vuốt đi giọt mồ hôi vừa rơi xuống trán Quách Tần.
Cô cảm thấy may mắn vì ít nhất hắn không cần nhìn thấy cảnh tượng gớm ghiếc bên trong màn đêm kia.
"Anh cứ xem như đang mơ một giấc mơ thôi, tỉnh lại sẽ quên hết mọi thứ."
[Trong tình cảnh này mà hai người còn ở đó show ân ái được sao!!!]
Đầu Thập Nhất inh ỏi giọng hét lớn của Đại Thần, tức giận xen lẫn cả lo lắng.
Nó sốt sắng khi cảm nhận được năng lượng duy trì thế giới đang giảm mạnh, nơi này chuẩn bị sụp đổ rồi.
[Sự việc này chắc chắn sẽ đả động đến "Thiên Đạo" đó! Cô làm ơn đừng có nhởn nhơ như không liên quan tới mình nữa.]
[Ngươi tự xưng là Đại Thần mà cũng sợ “Thiên Đạo” à?]
Trong khi xung quanh đã bắt đầu xuất hiện những mảnh vỡ trắng xoá, Thập Nhất vẫn thong thả dặn dò Quách Tần lần cuối:
“Đến lúc tạm chia tay rồi.
Không cần buồn đâu vì em sẽ lại nhanh chóng tìm đến anh."
Quách Tần không tỏ ra quá buồn bã, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Còn nhớ món quà sinh nhật vợ tặng anh lần trước không? Anh sẽ ghi nợ đấy."
“Được.
Chỉ cần anh còn nhớ.”
“Hừ… Đừng có xem thường chồng em.
Biết đâu thế giới sau anh mới là người tìm ra em trước.”
"Xem thường ai cũng không dám xem thường anh."
Thập Nhất nắm tay Quách Tần, nếu có thể khắc dấu linh hồn thì việc tìm kiếm sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng quả nhiên, dù bây giờ sức mạnh cô đã gia tăng thì lực lượng bên trong hắn vẫn từ chối bị xâm phạm.
Từ bỏ ý định khắc dấu, Thập Nhất thầm ra lệnh cho Hắc Linh: “Kết thúc được rồi.”
Chẳng mấy chốc ánh sáng tại trung tâm trận pháp được thu lại, dần thay thế bởi bóng tối, hai người Thập Nhất và Quách Tần chỉ nhìn nhau mà không một ai lên tiếng nói lời tạm biệt.
Trước khi tất cả chìm vào bóng đêm, Quách Tần chủ động vươn tới, tia ánh sáng cuối cùng đọng trên nụ hôn ngọt ngào của đôi nam nữ.
“Chờ em… Thường Quân.”
Sau âm thanh ấy, những mảnh vỡ đen trắng thi nhau đổ sập xuống.
Thế giới sụp đổ, thứ còn lại duy nhất chỉ là mảng trắng xóa kéo dài vô tận.
Thập Nhất trở lại không gian của Đại Thần lập tức đối diện với một đôi mắt hồng ngọc.
"Mau! Mau giải thích cho ta nghe tại sao cô làm ra hành vi điên rồ ấy."
"A… thì thích thôi."
Thái độ thản nhiên đó đã làm Đại Thần không thể không bộc phát phẫn nộ:
"Cô đã phá hủy một thế giới đấy! Thập Nhất, cô biết ở trong đó chứa đựng bao nhiêu mạng người không?"
"Ngươi đừng quên đây chỉ là thế giới tiểu thuyết, lại còn là cấp độ sơ cấp nữa."
"Dù thế giới tiểu thuyết sơ cấp có cơ chế vòng hoàn lặp lại khi không thể thay đổi kết cục sụp đổ thì hành vi của cô vẫn là tàn sát người vô tội."
Thập Nhất không phản bác.
Cô đứng đó và tiếp nhận ánh mắt lên án của Đại Thần.
"Rõ ràng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cớ tại sao phải tự mình phá bỏ đi tất cả? Cô có bị-"
Đại Thần đang hỏi thì đột nhiên dừng lại, những lời nói vớ vẩn hôm nào bất giác xoẹt qua khiến nó nảy sinh một suy nghĩ rất "không tưởng".
"Cô… chẳng lẽ cô muốn khởi động lại thế giới này vì cái tên Lã Phong ấy?"
"Ngươi vẫn luôn miệng kêu ta làm người tốt mà, bây giờ ta đã làm việc tốt như ý ngươi muốn rồi đó.
Có phải nên thưởng lớn cho ta không?"
Đôi mắt hồng ngọc trợn trừng kinh ngạc.
Đừng nói đến phần thưởng, điểm công đức trước giờ của cô ta chắc chắn bị trừ không còn gì nữa!
Đại Thần thật sự quá bất lực với hành vi cực đoan này.
Chỉ vì một nhân vật chẳng mấy thân thiết mà phá hủy cả một thế giới sắp tiến cấp, nó nên nói cô ta lo việc bao đồng hay là anh hùng trượng nghĩa đây?
"Ngươi có thể coi như ta ăn no rửng mỡ đi."
"Cô có biết phải mất mấy trăm năm để thế giới này tự sửa chữa và quay lại điểm