"Ngươi nói có người muốn đổ tội sát hại bát hoàng tử cho chúng ta sao?"
Mã Linh kinh ngạc vì những gì mình vừa nghe Diêu Miên nói.
Nếu như không có nàng ta thì bọn họ sẽ không thể thoát ra khỏi đó và gánh tội sát hại hoàng tộc cho một người khác sao?
"Đúng vậy.
Ta đã vô tình nghe từ miệng của đám người đó nói."
Cho nên Thập Nhất đã đổi thứ rượu được bỏ thuốc và giấu vị bát hoàng tử đó đi khiến cho kế hoạch sát hại hắn ta hoàn toàn bị phá bỏ.
Có thể nói cô đã cứu tính mạng của tên bát hoàng tử vốn dĩ sẽ bị giết chết trong đêm nay.
Cô không để Mã Linh ở lại là vì không muốn vướng tay vướng chân cản trở mình, nhưng bây giờ nàng ta lại đang nhìn cô bằng ánh mắt long lanh:
"Diêu Miên, cảm ơn ngươi đã giúp hai bọn ta."
Giữa thích và ghét của con gái đúng là thật mong manh.
"Không cần cảm ơn ta.
Vốn dĩ chuyện này chỉ là một giao dịch sòng phẳng với Lý Dịch."
Lý Dịch nhìn thấy vết nước dính trên cánh tay của Thập Nhất, tỏ vẻ lo lắng:
"Diêu Miên, ngươi bị thương rồi phải không?"
Thập Nhất tránh khỏi móng vuốt của Lý Dịch:
"Không sao, ta về phòng nghỉ ngơi chút.
Ngày mai chúng ta sẽ lên đường."
Thập Nhất trở về phòng của mình, định tự băng bó vết thương nhưng Mã Linh lại tự ý xông vào, làm cô luống cuống lấy áo che lại:
"Ngươi vào đây làm gì?"
Mã Linh nhìn hành động của Diêu Miên có chút buồn cười:
"Đều là nữ nhân, ngươi che cái gì?"
"Vậy đều là nữ nhân, ngươi nhìn cái gì?"
Mã Linh cầm trên tay chai thuốc lắc lắc:
"Ta tới bôi thuốc cho cô."
"Không cần, ta tự làm."
"Ây da… ngươi ngại cái gì chứ? Để ta bôi cho."
Mã Linh tiến tới muốn kéo vạt áo của Thập Nhất ra, nhưng cô nắm chặt nhất quyết không buông:
"Ngươi còn không buông ra là ta mạnh tay đấy."
Thiếu nữ phía trước dường như mặc kệ lời đe dọa kia, Thập Nhất dùng một tay chế trụ Mã Linh lại, nhưng võ công của nàng ta cũng không phải tầm thường nên nhanh chóng phản pháo.
Xoảng…
Đống tách trà ở trên bàn đều đã vỡ nát dưới đất, còn Mã Linh thì bị chế trụ hai tay ngã trên bàn, đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của thiếu nữ.
"Mã Linh, Diêu Miên, sao hai người lại đánh nhau rồi?"
Lý Dịch hốt hoảng chạy vào tách hai người ra, Mã Linh nằm trên bàn thoát khỏi bàn tay Thập Nhất, hai má nàng không biết vì sao mà đỏ ửng.
"Lưu manh."
Mã Linh để lại hai chữ như vậy rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lý Dịch chưa kịp hỏi điều gì đã bị đá đít ra ngoài.
Sau hôm ấy, Mã Linh đột nhiên trở nên thân thiết với Thập Nhất, trong ba ngày đi đường trở về Các hội, cô nàng bám sát theo đuôi Thập Nhất hỏi han săn sóc, còn Lý Dịch thì hoàn toàn bị cho ăn bơ.
"Mã Linh, huynh tưởng muội không thích Diêu Miên?"
"Cái gì mà không thích Diêu Miên chứ? Tỷ ấy vừa giỏi, vừa tốt bụng, sao có thể không thích? Mà huynh này…"
"Ừm?"
"Muội biết huynh thích Diêu tỷ đúng không?"
Lý Dịch bị nói trúng tim đen nhanh chóng đỏ mặt, hắn trở nên lắp bắp:
"Sao… sao muội biết?"
"Có gì khó đâu chứ? Nói chung là huynh thích tỷ ấy thì mau bày tỏ đi."
Mã Linh nói xong liền quay lưng đi về phía Thập Nhất đang ngồi.
Thiếu nữ cầm trên tay mấy cái bánh đưa đến trước mặt cô:
"Diêu tỷ, muội đem bánh cho tỷ nè."
Thái độ thay đổi xoành xoạch như vậy Thập Nhất vẫn chưa kịp thích ứng:
"Ngươi sẽ không bỏ độc vào bánh đâu nhỉ?"
"Tỷ là ân nhân của ta đó, bỏ độc gì chứ.
Trước đây là do muội chưa hiểu chuyện."
Mã Linh dúi bánh vào tay Thập Nhất, rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Tại trước đây tỷ lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, lại chỉ thân thiết với mỗi Dịch Ca nên muội có hơi ghét tỷ thật.
Nhưng giờ thì hết rồi, nếu hai người có đến với nhau thì muội cũng sẽ ủng hộ."
Thập Nhất nhìn thiếu nữ đang nở nụ cười tươi trước mặt mình, đột nhiên cô giơ tay búng vào trán Mã Linh một cái.
"Ai da… sao tỷ lại đánh muội."
"Người mình thích thì phải giành lấy.
Nhường nhịn như vậy không phải tốt bụng mà là ngu ngốc."
Mã Linh xoa xoa cái trán của mình với vẻ mặt ỉu xìu:
"Huynh ấy thích tỷ mà."
"Đã nói ta không thích hắn.
Ngươi cứ việc tấn công thoải mái, nếu không thì đem hắn lên giường luôn cho nhanh gọn.
Ngủ một cái liền thành của ngươi."
Mã Linh trố mắt nhìn thiếu nữ nhắc đến chuyện tế nhị một cách không chút ngại ngùng.
Nàng vội vàng đưa tay bịt miệng Thập Nhất lại:
"Tỷ tỷ, Dịch Ca đang ở rất gần đây đó."
Huynh ấy mà nghe thấy thì nàng phải kiếm cái lỗ mà chui xuống mất.
Hệ thống cũng phải online nhắc nhở ký chủ táo bạo nhà mình:
[Ký chủ, cô đừng có mà dạy hư thiếu nữ trong sáng nhà người ta.
Cẩu độc thân như cô còn chưa yêu đương bao giờ mà chỉ dạy như đúng rồi vậy?]
[Hừ… không ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy mà.]
Thập Nhất thoát khỏi bàn tay của Mã Linh, lại thản nhiên thốt thêm một câu làm cho gương mặt ai đó đã đỏ lại càng đỏ hơn.
"Nếu mà cần thuốc thì cứ đến tìm ta.
Ta bán rẻ cho."
Mã Linh: Thôi đi, có cho nàng cũng không lấy đâu.
Trở về tới Hồng Y Các, Mã Linh đỏ mặt tạm biệt Thập Nhất rồi chạy trối chết, chẳng còn bóng dáng thiếu nữ điêu ngoa mới gặp ban đầu đâu nữa.
"Diêu Miên, về điều kiện của ngươi, khi nào thì sẽ thực hiện?"
Lý Dịch nhắc đến giao dịch trước đó của hắn và Thập Nhất.
Cô cúi đầu nhìn xuống vết thương trên vai của mình rồi trả lời:
"Khoảng mười ngày nữa.
Đến lúc đó ta sẽ tìm gặp ngươi."
Thời gian mười ngày này là dùng để dưỡng thương, để có thể rời khỏi tổ chức cô chẳng còn cách nào khác là phải đánh bại tất cả thành viên của Các hội.
Sức lực không đủ vậy thì chỉ còn cách sử dụng thủ đoạn.
Trước đây khi còn ở thế giới của mình, bởi vì sư phụ cô có một thuộc hạ chuyên về dùng độc nên cô cũng được chỉ cho chút ít để phòng thân.
Độc mà cô đã chế tạo không gây chết người, chỉ khiến cho thân thể người dùng rã rời, mất hết sức lực.
Nếu như người ở Y Các là Lão Ngư có mặt ở hôm ấy thì ông ta sẽ giải độc phát một.
Vì vậy đến hôm nay, khi Thập Nhất bắt đầu việc rời khỏi Hồng Y Các, cô đã nhờ Lý Dịch tìm cách dụ Lão Ngư rời khỏi đây.
Còn thứ thuốc kia đã được bỏ vào trong nguồn nước, cô có thể chắc chắn không một ai đang tại Các hội hôm nay có thể tránh khỏi nó được, kể cả là Các chủ đại nhân.
Lúc Đường chủ nhìn thấy mọi người có tình trạng lạ ngay lập tức đi tìm Lão Ngư nhưng không được.
Và Thập Nhất thì lại xuất hiện nói chuyện rời khỏi tổ chức.
Đường chủ nghe vậy liền biết chuyện này là do cô gây nên:
"Diêu Miên.
Ngươi định rời khỏi tổ chức bằng cách hèn hạ này sao?"
"Quan trọng là kết quả mà thôi.
Đường chủ đại nhân.".
Tìm truyện hay tại [ TRUМtrцyeЛ.
V Л ]
Đường chủ nhìn Thập Nhất rồi dùng một chiếc tù và thổi nó lên.
Đây chính là hiệu lệnh tập hợp tất cả thành viên của Các hội.
Phải một lúc lâu sau thì đám thành viên mới tập trung đông đủ với sắc mặt nhợt nhạt.
Còn người được gọi là Các chủ kia thì vẫn chưa thấy lộ diện.
"Ngươi đưa lão Ngư đi đâu rồi?"
"À… chỉ là bị tên ngốc Lý Dịch đem ra ngoài chút thôi.
Ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với Hồng Y Các, nên sẽ không động đến bất kỳ thành viên nào."
Thập Nhất cố tình nói như vậy để Đường chủ không cho rằng Lý Dịch đứng bên phe cô, phản bội