Thập Nhất nhờ vào kinh nghiệm làm diễn viên ở thế giới trước nên cũng có chút tay nghề trang điểm.
Đặc biệt là trong các gian phòng ở Thần Tiên Lâu đều sử dụng ánh nến lung linh huyền ảo.
Vì thế chỉ cần những nữ nhân có chút nhan sắc cô liền có thể biến họ trở nên xinh đẹp quyến rũ nhờ vào vóc dáng và trang phục cắt xẻ táo bạo.
Hôm nay vôn là ngày mở cửa lại Thần Tiên Lâu nhưng Thập Nhất vẫn đang ngồi thư giãn ở trong phủ hoàng tử.
Ừm… sẽ là thư giãn nếu không có cái tên hoàng tử Chính Lập Thiên trước mặt này.
"Bát hoàng tử.
Ngài không đi chơi cùng mọi người sao?"
"Chỗ Thần Tiên gì đó chán muốn chết.
Ta mới không thèm đi mấy chỗ đó."
Hắn không muốn đi thì về hoàng cung của mình ấy, tới đây rồi nhìn chằm chằm cô cả buổi là thế nào?
"Vậy ngài ngồi đây nghỉ ngơi nhé.
Nô tỳ xin phép lui ra ngoài."
"Khoan đã.
Ngươi đi ra ngoài với ta."
Thập Nhất:???
Lập Thiên đem theo nhất đẳng thị vệ của mình bước trên con đường sầm uất nhất của kinh thành, phía sau có một thiếu nữ lò rò đi theo.
Không ai biết bên trong gương mặt bình tĩnh kia đang âm thầm chửi mắng tên hoàng tử rỗi hơi như thế nào.
"Doãn Tiêu, ngươi đi vào đó mua bánh ngọt cho ta." Lập Thiên đột ngột ra lệnh.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng thị vệ đi vào cửa hàng, hắn quay người nắm tay thiếu nữ rồi kéo cô chạy đi thật nhanh.
"Nhanh trốn thôi, Diêu Miên."
Thập Nhất cứ thế bị kéo chạy đến một con hẻm nhỏ cách thật xa thì mới dừng lại.
Lập Thiên chống tay lên tường thở hổn hển, còn thiếu nữ bên cạnh thì vẫn không chút mệt mỏi.
"Bát hoàng tử, ngài làm gì vậy?"
"Phù… thoát được Doãn Tiêu rồi."
Thập Nhất nhìn gương mặt chàng trai đang đổ mồ hôi nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ, cô có nên nói cho hắn biết việc vẫn còn vài người ẩn nấp đang bám theo hắn không đây?
"Đi thôi, Diêu Miên.
Ta đưa ngươi đi chơi."
Thiếu nữ im lặng đi bên cạnh Lập Thiên, hắn dẫn cô đến một khu buôn bán của người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Ở đây có rất nhiều gian hàng bán đủ loại mặt hàng hoặc các trò chơi như phi tiêu, bắn cung, bắn nỏ.
Thập Nhất có cảm giác như đây là một khu vui chơi phiên bản cổ đại.
"Bình thường phụ hoàng đều không thích để ta đến đây.
Cho nên hôm nay ta sẽ chơi thật thoải mái.
Hehe."
Lập Thiên ghé một gian hàng phi tiêu chơi rất vui vẻ, nhưng đến lúc chơi xong lại xòe tay xin tiền Thập Nhất.
"Ngài không có bạc?"
"Trước nay đều là Doãn Tiêu trả tiền."
"Vậy ngài đi kiếm Doãn Tiêu đi."
Không có tiền còn hăng hái chơi như vậy.
Muốn cướp tiền của cô sao?
Còn khuya.
"Thôi nào… ngươi trả cho ta đi, chút nữa sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi."
"Gấp mười."
"Rồi… gấp mười."
Chính Lập Thiên lại tí tởn cầm bạc đi tiêu pha linh tinh, hoàn toán không giống gương mặt lạnh lùng của ai đó bên cạnh.
"Diêu Miên, sao không khi nào thấy ngươi cười hết vậy? Cười một cái cho bổn hoàng tử xem nào."
Hắn đeo một cái mặt nạ hài hước lắc qua lắc lại trước mặt thiếu nữ, nhưng cô lại đột nhiên lướt qua người hắn chạy biến đi.
"Diêu Miên! ngươi đi đâu vậy?"
Lập Thiên hốt hoảng muốn chạy theo nhưng bị chủ gian hàng giữ lại đòi hắn trả tiền.
Đến lúc quay ra thì đã không còn thấy hình dáng Diêu Miên đâu nữa.
Ở một góc khác gần đó, có một nam tử đang bị đám người phía sau đuổi theo.
Khi hắn đang không biết chạy về hướng nào thì một bàn tay đưa ra kéo hắn nấp vào sau thân cây.
"Ai-"
"Suỵt.".
Chap mới luôn có tại ~ TгùмTru yệЛ.
V N ~
Thập Nhất đưa tay làm động tác ra hiệu im lặng với nam tử.
Sau khi đám người truy đuổi kia đã chạy đi xa thì hai người mới bước ra khỏi chỗ trốn.
"Diêu Miên!!! Thật sự là cô sao?"
"Lý Dịch, sao ngươi lại bị tổ chức truy sát?"
Lúc nãy Thập Nhất vừa nhìn đã nhận ra nam nhân đang bỏ chạy là Lý Dịch, còn đám người phía sau đuổi theo chính là thành viên của Hồng Y Các.
"Chẳng lẽ là vì chuyện của ta?"
"Không, không phải."
Lý Dịch nhanh chóng phủ nhận.
Nghe nói không phải do chuyện của mình Thập Nhất liền nhẹ nhõm.
Không liên quan đến cô là được rồi.
"Vậy ngươi tiếp tục đi."
Thập Nhất quay lưng muốn rời đi nhưng Lý Dịch lại vội vã hô lên:
"Diêu Miên, ngươi có thể giúp ta che giấu Mã Linh không?"
Ở nơi khác Lập Thiên chạy vạy khắp nơi để tìm Diêu Miên nhưng không thấy, lại "tình cờ" gặp được Doãn Tiêu cũng đang tìm hắn.
"Doãn Tiêu, mau gọi quân binh tới đây, Diêu Miên mất tích rồi."
Cùng