Lúc Thập Nhất trở về phủ hoàng tử liền đối mặt với sự hỏi han liên tục của Chính Lập Thiên:
"Tại sao ngươi không dưng lại chạy đi như vậy hả? Ngươi đi đâu mà bây giờ mới về."
"Nô tỳ nhìn thấy người quen ở quê nhà, lúc đó vội đuổi theo nên quên mất ngài.
Mong bát hoàng tử thứ lỗi."
Quên???
Vẻ mặt của Lập Thiên từ lo lắng chuyển sang hậm hực và khó chịu.
Hắn không nói không rằng đùng đùng phất áo rời đi.
Chính Tử Khanh nhìn theo bóng dáng đệ đệ của mình, trước đây nó sẽ không để yên cho đối tượng làm mình tức giận như vậy.
Lần này vì Diêu Miên mà Lập Thiên điều động cả quân binh để tìm kiếm, chuyện này thế nào cũng sẽ đến tai hoàng thượng.
Nam chính trở nên rất nghiêm túc:
"Nếu ngươi không muốn bị ném lên giường Lập Thiên thì đêm nay… Hãy trở thành nha hoàn thông phòng của ta đi."
Sự lo lắng của Chính Tử Khanh hoàn toàn là chính xác, bởi vì lúc này, Doãn Tiêu đang báo cáo với hoàng thượng về việc bát hoàng tử đặc biệt quan tâm đến nha hoàn Diêu Miêu.
Trước giờ hoàng thượng vẫn luôn lo lắng về việc hoàng nhi của mình không có hứng thú với nữ nhân.
Bây giờ dù đó chỉ là một nha hoàn thì cũng không ảnh hưởng đến sự cao hứng của ông.
"Ngày mai cho người đến nói chuyện với Tử Khanh đi."
Nhưng hoàng thượng đã chậm một bước, bởi vì ngay lúc này Thập Nhất đang ở trên giường của nam chính.
"Dù ngài là hoàng tử thì ta cũng không nhường giường đâu."
Thập Nhất khoanh tay ngồi trên giường nhìn Chính Tử Khanh.
"Haha… ta cũng không thể bắt nữ nhân nằm dưới đất được."
Nam chính thuần thục lấy chăn trải dưới nền rồi nằm xuống.
"Nếu ngày mai mà không có người trong cung tới như lời ngài nói, ta thật sự sẽ đánh ngài đấy."
"Haha… vậy nếu như có thì ngươi sẽ trả ơn ta gì đây?"
"Ta giúp ngài ngồi lên ngai vàng còn chưa đủ sao?"
"Mặc dù ta cũng rất tự tin với năng lực của mình nhưng ngươi nói hơi sớm đấy."
Thập Nhất không đáp lại nữa, căn phòng trở nên im ắng, rồi dần dần vang lên tiếng hít thở nhỏ đều của nam nhân dưới đất.
…
Vừa tỉnh giấc, Thập Nhất đã cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn mình, theo bản năng cô đưa tay nắm chặt cánh tay hướng về phía mình.
"A…"
Tử Khanh bị nắm đau đến la lên:
"Diêu Miên, ta chỉ định gọi ngươi dậy thôi mà."
Thập Nhất nhìn thấy gương mặt của nam chính liền buông ta tay hắn ra.
"Ồ… xin lỗi ngài."
Thiếu nữ lãnh đạm lên tiếng, cô chậm chậm đứng dậy định rời đi, lại nhìn thấy hành động kì lạ của nam chính.
Hắn dùng dao cắt ngón tay của mình để máu chảy ra, giọt máu rơi xuống giường một thành một mảng đỏ chói.
"Ngài làm gì thế? Muốn tự sát phải cắt ở cổ tay ấy."
Chính Tử Khanh: Đang yên đang lành lại đi trù hắn tự sát.
Hắn cầm lại vết thương, không cho nó chảy máu ra nữa, mỉm cười nói với cô:
"Đã diễn phải diễn cho tới chứ."
Hệ thống Đại Thần thấy ký chủ nhà mình hình như không hiểu về việc đó nên đã phổ cập một chút cho Thập Nhất.
Cô gái này, mấy chuyện đánh người thì giỏi lắm mà sao kiến thức thông thường như vậy cũng không biết nữa.
[Chuyện vớ vẩn như vậy thì đâu cần phải biết.]
Thập Nhất đã hiểu hành động của nam chính, cô xoay người rời khỏi phòng hắn, vừa đi ra đã đối diện với gương mặt khó coi của hai nha hoàn nào đó.
Cô bỏ qua thái độ của hai thiếu nữ trở về phòng mình.
Ngồi còn chưa nóng mông đã nghe nói có một thái giám trong cung tới gặp Chính Tử Khanh.
Vậy những gì nam chính nói là đúng, hoàng thượng thật sự muốn tìm nữ nhân cho nhi tử của mình nên đã đánh chủ ý lên người cô.
"Hoàng thượng muốn ta đưa ngươi vào cung làm cung nữ bên cạnh bát đệ.
Khi ta nói ngươi là nha hoàn thông phòng của ta thì lão thái giám đen mặt rời đi rồi."
Chính Tử Khanh thuật lại tình hình với Thập Nhất.
"Đây cũng là chủ ý của bát hoàng tử sao?"
"Không đâu, Lập Thiên mà ta biết sẽ không quan tâm vấn đề này.
Là phụ hoàng đã quá lo lắng về đời sau của nó."
Tính ra thì Tử Khanh cũng sắp đến thời điểm được tứ hôn rồi.
Trong cốt truyện hắn được chỉ hôn với con gái của một vị quan nhị phẩm nhưng thực chất lại nằm trong bè cánh của thái tử, mục đích là để giám sát hắn.
Cô vốn định lợi dụng gián điệp này để dùng phương pháp gậy ông đập lưng ông đối với nam chính giả Thái Khang, nhưng bây giờ...!
"Diêu Miên, hôm nay ta đi sớm để viết thư lấy kinh phí xây cầu đây."
"Ồ.
Chúc ngài may mắn."
Chắc chắn là phải duyệt thôi, cái tên Lã Bân đó đã thèm mỹ nữ ở Thần Tiên Lâu lắm rồi.
Mặc dù người chi bạc là Hộ Bộ Thượng Thư nhưng có đứa con trai như Lã Bân thì cũng bất lực thôi.
Thập Nhất ở phủ, bắt tay vào làm món "Ngọc Sa" để hôm nay đưa vào cung dâng lên hoàng thượng.
Nghĩ đến việc ông ta dám đánh chủ ý lên mình.
Cô có nên thêm chút gì đó vui vui không nhỉ?
Hoàng thượng không hay biết về việc tính mạng của