"An Di, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ kịch không?"
Nghe câu hỏi của nữ chính, Thập Nhất nhớ ngay đến việc tên tra nam Minh Viễn hình như cũng là thành viên của câu lạc bộ đó.
"Cậu và Minh Viễn đó thân thiết chừng nào rồi?"
Tâm Đan tỏ ra ngượng ngùng: "Thân thiết gì đâu.
Là do cậu ấy tốt bụng muốn quan đến bạn học thôi mà."
Nữ chính kể lại lý do Minh Viễn muốn mời hai người đến câu lạc bộ để bọn họ có thể hòa đồng thêm với các bạn học khác.
"Năm học thứ hai cũng sắp hết rồi, bây giờ mới quan tâm hình như hơi muộn nhỉ?"
Nghe giọng điệu của cô, Tâm Đan nhận ra liền là An Di không thích điều này.
Thật ra cô chỉ muốn chuyển lời mời tới cô bạn như Minh Viễn muốn thôi, chứ cô cũng đoán được tính cách của An Di sẽ không hứng thú mấy chuyện này.
"Tớ cũng bận lắm, vốn không có ý định đi, chỉ nghĩ là nếu như cậu muốn tham gia thì cũng tốt.
Đã vậy thì để tớ từ chối cậu ấy luôn."
Tâm Đan cũng thật sự đến gặp Minh Viễn ngay sau đó để đưa ra câu trả lời chính thức cho lời đề nghị của hắn.
Nhìn thấy kế hoạch của mình lại thất bại, trong lòng Minh Viễn khá tức giận.
Thật ra mới đây hắn vì tình cờ mà nghe được tin tức về thân phận của Hạ An Di từ chỗ Ngô Nhã Kỳ nên bây giờ mới tìm cách tiếp cận cô.
Ngặt nỗi Hạ An Di đó quá khó tiếp xúc, hắn đến nói chuyện thì đều trực tiếp bị làm lơ.
Tính thông qua Tâm Đan để móc nối với cô ta nhưng cuối cùng vẫn chẳng được gì.
Trong lòng bực bội là vậy, lại vì hình tượng của mình nên hắn vẫn phải giả vờ tiếc nuối với nữ chính trước mặt: "Tiếc thật, nếu sau này hai cậu đổi ý thì cứ nói nhé, tôi luôn chào đón mọi người."
"Được.
Cảm ơn cậu."
Sau cuộc gặp với Minh Viễn, Tâm Đan đi xuống cầu thang thì tình cờ trông thấy giảng viên cố vấn đang bê một đống sách.
Hữu Cảnh, cũng là nam chính của thế giới này.
Vì không nhìn thấy đường nên hắn vô tình va vào nữ chính khiến chồng sách rơi xuống đất.
Đây chính là cuộc gặp kinh điển của nam nữ chính trong tiểu thuyết.
"Tâm Đan, không làm em bị thương chứ?"
"Dạ.
Em không sao."
Tâm Đan vội vàng nhặt sách lên rồi phụ hắn đem lên văn phòng.
"Cảm ơn em."
Xong việc rồi nhưng Hữu Cảnh thấy Tâm Đan còn chưa rời đi mà đang đứng chần chừ gì đó.
Hắn nhận ra cô sinh viên này hình như có điều gì đó khó nói nên mở lời cổ vũ trước: "Nếu có chuyện gì khúc mắc thì em cứ hỏi.
Tôi là cố vấn của lớp mà, sẽ hết sức giúp đỡ em."
"Dạ.
Thầy ơi, em muốn hỏi về cuộc thi CEO challenge ạ."
CEO challenge là một cuộc thi về các tình huống kinh doanh do một tập đoàn lớn trong nước là Cố thị tổ chức hàng năm, nhằm hướng đến đào tạo, phát triển các bạn trẻ trở thành những nhà lãnh đạo kinh doanh.
Thông qua cuộc thi này, Cố Thị và các công ty khác sẽ dựa vào biểu hiện của sinh viên mà có thể tuyển dụng họ về công ty hoặc không.
Cuộc thi này đối tượng tham gia thường sẽ là sinh viên năm ba hoặc cuối, bởi lúc này họ đã được trang bị một nền tảng kiến thức về quản trị kinh tế khá vững vàng.
Hữu Cảnh biết cô sinh viên Tâm Đan này là người có thành tích tốt nhất trong khoa, luôn dành được học bổng trong hai năm học.
Mặc dù năm hai mà tham gia là hơi sớm nhưng hắn vẫn rất ủng hộ những sinh viên năng động như vậy.
"Ồ.
Em định tham gia sao? Rất tốt."
"Thầy thật sự nghĩ vậy ạ?"
Tâm Đan vẫn chưa chính thức đăng ký tham gia, một phần vì cuộc thi này cần nhóm hai người nhưng phần lớn hơn chính là sợ bị nói ngựa non háu đá.
"Tất nhiên, đó sẽ là kinh nghiệm quý báu của em, không ai cấm sinh viên năm hai thì không được tham gia cả."
Câu nói của Hữu Cảnh giúp Tâm Đan cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Cô rời khỏi văn phòng với những suy nghĩ rạo rực, việc bây giờ cô cần làm là tìm thêm một người nữa để tạo thành một nhóm.
Người đầu tiên Tâm Đan nghĩ tới chính là Hạ An Di, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng bị từ chối.
"Không được."
"Tại sao?"
"Nhớ lại xem tớ họ gì?"
"Thì cậu họ Hạ…"
Tâm Đan nói đến đây thì trợn tròn mắt: "Ý cậu là Hạ thị?"
Thập Nhất gật đầu khẳng định: "Rõ ràng hơn thì chính đại tiểu thư của Hạ thị."
Từ quần áo và xe đưa đón hàng ngày của cô, Tâm Đan đã biết cô có xuất thân giàu có nhưng nếu là Hạ Thị thì đó lại là một thế giới hoàn toàn khác nữa.
Nhìn vẻ mặt khá sang chấn của nữ chính, Thập Nhất hơi khó hiểu, có cần bất ngờ đến mức đấy không?
"Tâm