Lúc Thập Nhất trở về với bộ đồ mới toanh trên người, cô đối diện với rất nhiều ánh mắt lo lắng và cả sự tra hỏi của Hạ gia về việc mất tích đêm qua của mình.
"Con bị ngất ở trên đường, sau đó được người giúp đỡ đem đến… bệnh viện.
Con không sao ạ.
Con xin lỗi vì khiến mọi người lo lắng."
Lời nói dối vụng về của cô không biết có qua mắt được ông bà Hạ hay không nhưng rõ ràng là với Hạ Dư thì không hề.
"Chị nói thật đi.
Đêm qua chị đi đâu? Có bệnh viện nào tốt bụng mua quần áo mới cho bệnh nhân không hả? Chị còn không đem theo bất cứ đồ vật cá nhân nào nữa.
Tiền đâu trả viện phí?"
Thập Nhất không trả lời câu hỏi của Hạ Dư mà ném một vật sang cho cậu ta: "Quà sinh nhật hôm qua chưa kịp đưa cho cậu."
Hạ Dư nhìn chiếc chìa khóa có dòng chữ Ferrari trong tay, ánh mắt lập tức trở nên sáng rực: "Chị mua xe cho em?"
"Ừm.
Nó ở sẵn trong gara rồi đấy, tự xuống mà xem.
Tôi mua nhưng tiền của ba, nhớ cảm ơn ông ấy.".
Truyện Linh Dị
"Woa, tuyệt, cảm ơn chị."
"Có bằng lái thì mới được động vào nó."
"Haha… Em biết mà."
Cậu chàng ngay lập tức quên đi việc mình phải tra hỏi chị gái, vội vàng chạy ngay ra khỏi phòng để đi xem chiếc xe sang chảnh của mình.
Con trai mà, ai cũng có niềm yêu thích lớn lao đối với dòng siêu xe thể thao.
Đuổi được phiền phức đi, Thập Nhất nhanh chóng nằm xuống giường muốn đi ngủ nhưng lại đến lượt hệ thống online càu nhàu cô.
[Ký chủ, cô có biết đêm qua cô suýt nữa giết chết Cố Tư Vũ rồi không hả?]
Biết rồi.
Bây giờ nó mắng cô cũng được gì nữa.
Có phải lần đầu nó thấy cô giết người đâu.
Sao giận dữ quá vậy?
[Ta đã nói ở thế giới có luật pháp thì không được hành động giết người bừa bãi mà.
Ta là đang muốn tốt cho cô.]
[Ồ…] Mặc dù Thập Nhất chẳng tin lời này của hệ thống chút nào.
[Mà hệ thống, làm thế nào để chịu trách nhiệm với một người vậy?]
[Chịu trách nhiệm gì cơ?]
[Thì chính là ta đã ngủ với một người rồi, bây giờ phải chịu trách nhiệm thế nào?]
Đại Thần hoang mang, vẫn chưa hiểu lắm: [Cô… ngủ với ai cơ? Khi nào.]
[Cố Tư Vũ, đêm qua.]
[What the f***.]
Thập Nhất có thể nghe thấy tiếng mắng chửi oang oang trong đầu của cô.
Cái hệ thống này, làm gì mà phản ứng dữ dội hơn cả người trong cuộc như cô luôn vậy hả?
[Điên rồi.
Điên rồi… Tại sao cô dám làm vậy? Cô có biết đó là...]
Đại Thần đang nói thì lập tức dừng lại, chuyển sang chế độ la mắng bất chấp.
Nó rõ ràng chỉ offline một chút đi kiếm người hỗ trợ, tại sao đến lúc quay lại đã thành ra chuyện như thế này?
Đại thần la mắng chán lại bắt đầu chuyển sang thút thít:
[Híc, tra nữ, ta nói cô biết, cô mà không chịu trách nhiệm với người đó.
Ta sẽ… sẽ để cô hồn phi phách tán luôn.]
Thập Nhất: Cô có nói là không chịu trách nhiệm đâu.
Còn cái gì mà tra nữ hả? Đừng có dùng loạn từ ngữ như vậy chứ? Cô cũng là nạn nhân đây này.
[Haizz… Ta chịu mà.
Có chạy đâu.
Vấn đề là bây giờ ta không biết phải làm thế nào.]
Đại Thần để lại một câu kêu cô chờ đó rồi lập tức offline.
Cuối cùng thì bên tai Thập Nhất cũng được an tỉnh trở lại.
Hồi nãy hình như hệ thống suýt nữa đã nói hớ ra thông tin gì đó quan trọng rồi… Tiếc là nó đã kịp dừng lại.
Thôi.
Kệ đi, không nghĩ nữa.
…
"Hạ An Di, em làm cái trò gì vậy hả?"
Cố Tư Vũ cầm trên tay một hóa hoa hồng to đùng và cả mấy hộp quà gì đó đặt trước mặt cô trong phòng làm việc.
"Em nghĩ gì mà tặng tôi mấy thứ đồ này?"
Thập Nhất không hiểu vì sao người đàn ông đối diện lại tức giận như vậy.
Hệ thống nói cô phải tặng hoa và quà cho hắn để xin lỗi.
Còn nói bất cứ ai được tặng mấy thứ này đều sẽ vui.
[Hệ thống, người lại bày kế đểu cho ta.]
Đại Thần không dám online: Nó thấy trong phim mấy nữ chính được theo đuổi như thế này mà.
Được rồi, đáng lẽ Thập Nhất cô không nên quá tin tưởng vào cái hệ thống độc thân vô dụng này.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tư Vũ: "Thầy không thích mấy cái này?"
"Hạ An Di! Em nghĩ tôi làm sao có thể thích mấy thứ hàng giả này được hả?" Cố Tư Vũ nói như hét vào mặt cô gái.
Không dưng tặng quà cho hắn thì thôi, đường đường là một đại tiểu thư giàu có lại đi tặng hàng fake.
Đã vậy còn là hàng fake mà nhìn qua một phát đã thấy giả rồi.
"Hàng thật giá quá đắt.
Trong khi mấy cái này giống y chang như vậy nhưng giá lại rẻ hơn rất nhiều.
Vậy tại sao lại không mua hàng giả ạ?"
Trong ánh mắt ngây thơ của ai đó, Cố Tư Vũ cầm lên một đôi giày nào đó trong đống đồ, lại cầm chiếc điện thoại của mình giơ lên.
"Đây là hàng thật, còn đây là thứ mà em mua.
Em mở to mắt nhìn xem nó có giống không hả?"
Đây chính là tình trạng hình một đường, hàng một nẻo mà người ta thường hay gặp phải khi mua hàng online.
Vậy mà cô gái đó xem xong còn có thể thốt ra hai từ: