Lô Tú Ngọc chú ý tới, mặc dù tốc độ của Bảo Bảo rất chậm, nhưng làm việc vô cùng cẩn thận.
Cô ấy quan sát lâu như vậy, không thấy cô đặt nhầm cỏ vào trong giỏ trúc.
Càng về sau, số lần cô tham khảo càng ít, rõ ràng đã nhớ hình dáng của mấy loại cỏ heo, có thể thấy Bảo Bảo là một đứa bé thông minh lanh lợi.Hình như cô gái nhỏ nhận ra tầm mắt của cô ấy, quay đầu lại, ngước đầu cười ngọt ngào với cô ấy.Quá đáng yêu rồi, tại sao trên đời có thể có đứa trẻ khiến người ta hạnh phúc đến mức gào thét như thế.Đương nhiên, cùng là con gái, hơi vài cô gái sẽ khiến người ta lo lắng.Ngay từ đầu động tác của Lô Tú Tâm cũng rất chậm, hình như con bé cũng học theo Bảo Bảo đối chiếu cỏ heo tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng cho dù so sánh rất nghiêm túc, con bé vẫn ném nhầm rất nhiều loại cỏ vào giỏ trúc, có mấy loại cô ấy từng đặc biệt nhắc nhở heo ăn vào sẽ dễ bị tiêu chảy.Cũng không biết con bé này lấy đâu ra tự tin cảm thấy mình đã thuộc lòng dáng vẻ của cỏ heo, cầm liềm vung vẩy ở đó.
Trong chốc lát, trong giỏ trúc đã đựng hơn nửa.Nhận ra đại đường tỷ đang nhìn họ, cô gái nhỏ còn kiêu ngạo ưỡn ngực, mặt đầy tự đắc.
Lô Tú Ngọc nhìn xuống đất, không nhịn được lấy tay che trán.Lô Tú Ngọc chỉ đành đi tới bên cạnh con bé, đổ hết nửa sọt cỏ dại ra đất, lựa ra số ít cỏ heo chính xác trong đó, dạy lại con bé.Lặp lại nhiều lần, cuối cùng Lô Tú Tâm cũng nhớ chính xác dáng vẻ của cỏ heo.“Tỷ ở đó, các